Từ Giang Nam đẹp như tranh vẽ, đến miền Bắc thường xuyên xảy ra chiến tranh, chắc chắn không chỉ có hai từ "can đảm".
Tuy nhiên, bất kể lý do là gì, Mạc Phàm rất ngưỡng mộ cô gái này.
"Bởi vì đây là nơi em vẫn luôn mong ước được đến.” Mạc Thanh Thu vén tóc bên tai, lộ ra một bên khuôn mặt trắng nốn, trong mắt hiện lên một tia ôn nhu:
“Em có một thần tượng, muốn trở nên giống anh ấy”
Hạ Hiểu Y hứng thú h vậy?”
"Vậy thần tượng của cậu là ai
"Anh ấy là thiếu tướng trẻ tuổi nhất quân bộ Đại Hạ chúng ta." Mạc Thanh Thu đầu tiên là khẽ mỉm cười, sau đó ôn nhu trong đôi mắt hiện lên một tia bi thương:
“Nhưng đáng tiếc, lần đầu tiên được biết tên anh, lại là ở tang lễ năm năm trước.”
Hạ Hiểu Y nghe xong, ho nhẹ một tiếng, kinh ngạc nhìn Mạc Phàm, sau đó không nói gì.
Lúc ấy ấn tượng của Hạ Hiểu Y đối với đám tang kia không sâu lảm.
Nhưng cô đã ở chung với Mạc Phàm một thời gian, cũng nghe Hạ Thiên Kỳ nói qua sự tích của Mạc Phàm.
Nên tự nhiên biết, giờ phút này "thần tượng" mà Mặc Thanh Thu nói, chính là anh rể của mình!
Chỉ sợ Mặc Thanh Thu cũng không nghĩ tới, thần tượng của cô đang ở gần trước mắt!
"Quá tiếc nuối, tôi ngay cả dung mạo của anh ta cũng không biết” Mặc Thanh Thu nhẹ nhàng läc đầu:
“Thật ra trước khi tới nơi này báo danh, tôi đã đi một chuyến nghĩa trang liệt sĩ Bắc Cảnh, đến trước mộ anh nói một ít lời trong lòng.”
Các cô gái đều thích anh hùng.
Không biết trong những ngày Mạc Phàm một mình vạn dặm truy kích quân địch, đến tột cùng đã tô điểm qua bao.
nhiêu giấc mộng của các cô gái trẻ.
Tư An Bắc và Lam Vũ Tâm đều thu hồi nụ cười, nói: "Chúng tôi đều ngưỡng mộ anh ấy."
Hạ Hiểu Y có chút phức tạp nhìn Mạc Phàm, thấp giọng lẩm bẩm:
"Bỗng nhiên cảm thấy, chị gái sẽ phải đối mặt với rất nhiều áp lực cạnh tranh..."
"Hiểu Y, cậu nói gì vậy?" Cô gái tóc dài Lam Vũ Tâm hỏi.
"Không có gì, không có gì...!Hạ Hiểu Y nhanh chóng thu hồi tâm tình phức tạp, cười nói.
Cô đột nhiên bắt đầu mong chờ, mong chờ một ngày thân phận thật sự của Mạc Phàm bại lộ, những chị em gái trong ký túc xá này sẽ có biểu tình gì.
"Được rồi, đưa cũng đưa đến, Hiểu Y, em và các bạn cùng phòng làm quen một chút đi, anh đi trước." Sau khi giúp Hạ Hiểu Y trải giường xong, Mạc Phàm nói.
“Anh rể, anh đi đâu vậy?” Hạ Tiểu Y hỏi.
“Đã nhiều năm không đến Ninh Châu, anh phải tìm một chỗ ở đã” Mạc Phàm cười nói: “Thuận tiện đi dạo một chút, lần nữa làm quen với thành phố này.”
"Vậy sao anh không dẫn chúng em cùng đi.” Hạ Hiểu Y.
tiến lên nắm lấy cánh tay của Mạc Phàm một lần nữa.
"Đúng vậy, anh Mạc Phàm, đây cũng là lần đầu em tới Bắc cảnh, có thể dẫn em cùng đi dạo một chút không?” Lam Vũ Tâm cũng cười nói.
Với kinh nghiệm yêu đương ít đến đáng thương của Mạc Phàm thật sự không phán đoán được, Lam Vũ Tâm rốt cuộc là đang nói đùa hay thật chuyện cô nàng đã độc thân suốt mười chín năm.
Gương mặt Mạc Phàm không cảm xúc, kéo cánh tay cô bé đang bám lấy mình ra:
“Việc anh chuẩn bị làm không thích hợp để mấy đứa nhóc như tụi em đi cùng.”
“Không thích hợp với mấy đứa nhóc? Anh trai, anh định đi làm chút chuyện 18 + à?” Lam Vũ Tâm ám muội hỏi.
Mạc Phàm nghe xong, thiếu chút nữa té ngã, vội vàng bước nhanh khỏi ký túc xá, đóng sầm cửa lại! Trông giống như đang chạy trối chết!
Lam Vũ Tâm hai tay khoanh trước ngực, cười lớn nói: "Hiểu Y, anh rể của cậu thật đáng yêu."
Hạ Hiểu Y nhìn về phía ngực Lam Vũ Tâm, sau đó vươn ngón tay chọc một cái, hỏi:
"Cô gái này, làm thế nào mà phát triển được đến cỡ này? Thật khó tin nhat”
Lam Vũ Tâm đang mặc một chiếc áo dây mỏng, bên trong cũng không có thêm cái gì, thế nhưng, độ cong kia vẫn cao ngạo như cũ.
Ở tuổi này, đây đích thật là đủ đè bẹp người cùng trang lứa rồi.
Lam Vũ Tâm đối với loại khen ngợi này rất hưởng thụ, nhưng rất nhanh lại đau khổ nói:
“Thật ra, đây cũng là một gánh nặng nha.
Dù sao trong quá trình chiến đấu, nó sẽ phóng đại diện tích chịu lực của tớ.
Haizz, vẫn là như An Bắc thì tốt hơn.
Hiện tại kiểu này đang rất phi šn, cao cấp biết bao..."
Tư An Bắc tóc ngắn cúi đầu nhìn bộ ng ực màn hình phẳng của mình, sau đó tức giận dậm chân: "Lam Vũ Tâm, cậu muốn chết hả, có tin tớ làm cậu nhột chết không?”
Nói xong, cô nàng lao về phía Lam Vũ Tâm, hai người vặn vẹo cùng một chỗ, xuân quang chợt tiết ra, bạch quang chói mắt, trong ký túc xá loạn thành một đoàn.
Mạc Phàm đi xuống lầu, ngẩng đầu nhìn phòng ký túc xá nào đó trên lầu sáu, läc đầu, híp mắt, nói:
"Một cấp C, hai cấp D, ký túc xá này có chút thú vị.".