Binh Vương Trở Về

Chương 132: 132: Cám Ơn Bố Đã Dạy Dỗ!




Mạc Kình Thương buông điện thoại xuống, một lần nữa bưng lên chén cháo trước mặt, nói:
"Hắn hiện tại cũng chỉ là một tên dựa vào phụ nữ kiếm ăn thôi, cũng không có gì đáng ngại."
"Vâng." Mạc Khải Ca gật gật đầu, sau đó lại nhìn như có chút lo lắng nói:
"Vậy...!chúng ta có cần gặp hắn không?”
Thanh âm của Mạc Kình Thương tuy rằng nhàn nhạt, nhưng uy nghiêm đã bắt đầu tản ra:
"Không cần.

Nếu coi một người bị trục xuất làm đối thủ, chính là tự làm cho mình thấp kém, hiểu không?”
“Con hiểu rồi.

Cám ơn bố đã dạy dỗ!”
Đầu Mạc Khải Ca cúi xuống thật sâu, sát khí trong mắt lại lóe lên.
"Sư phụ, ngươi cảm thấy hắn thế nào?”

Mộ Mộc cùng Cơ Ngưng Vũ ở cách khách sạn Mạc Phàm khoảng năm kilomet.
Theo kế hoặc của Mộc tiểu thư, cô sẽ ở lại đây cho đến khi gia tộc phái người đến "chia rẽ" mình và Mạc Phàm.
"Không tệ lắm."
Khi Cơ Ngưng Vũ trả lời những lời này, rất nhiều hình ảnh hiện lên trước mắt cô.
"Đánh giá đơn giản như vậy?" Mộ Mộc nói: "Nhưng rất ít nam nhân có thể được sư phụ khen ngợi, ba chữ này đánh giá kỳ thật đã rất cao.


Cơ Ngưng Vũ bình thường cao lãnh đến cực điểm, đối với nam nhân cho chưa bao giờ phải giả vờ nói chuyện.
Một số nhân vật quyền cao chức trọng của Mộ gia từng bày tỏ hảo cảm, nhưng Cơ Ngưng Vũ chưa bao giờ đáp lại.
Im lặng một chút, Cơ Ngưng Vũ lại bổ sung một câu: "Là một người đáng tin cậy.


Cơ Ngưng Vũ biết với dung mạo của mình, sau khi được.


Mạc Phàm cứu vẫn có thể giữ được hoàn mỹ.

Người đàn ông như vậy sẽ không lợi dụng sự nguy hiểm của người khác để làm chuyện tầm phào, có thể bảo vệ điểm mấu chốt của mình.
Lần đó tỉnh lại sau hôn mê, việc đầu tiên Cơ Ngưng Vũ làm không phải là kiểm tra vết thương, mà là cảm giác tình huống trên thân thể một chút.

Khi chắc chản cơ thể mình không bị đụng chạm qua, nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, đối với Mạc Phàm cảm kích cũng nhiều hơn một chút.
Phần cảm kích đó, cô vẫn còn nhớ cho đến bây giờ.
Mộ Mộc quay đầu nhìn nghiêng mặt xinh đẹp của Cơ Ngưng Vũ, giống như là nhớ tới cái gì, liền hỏi:
“Sư phụ, món ăn đó con cũng ăn rồi, hình như không có mù tạt, sao người lại khóc vậy?”
Mộc Mộc thật sự khó hiểu, cho dù trong món ăn có mù tạt, lấy thực lực của sư phụ cũng có thể dễ dàng áp chế loại khó chịu này, vì sao hai mắt lại đỏ lên?
Cơ Ngưng Vũ nghe xong lời này, sắc mặt không thay đổi, nhưng ánh mắt hơi ngưng lại.

Cũng không có giải thích, mà trực tiếp nhắm mắt dưỡng thần.
Mộ Mộc cũng không nghĩ nhiều, dù sao thái độ ngày thường của sư phụ cũng trên cơ bản cũng lạnh lùng như vậy.
Sau khi trở lại khách sạn, Cơ Ngưng Vũ cũng không lập tức tắm rửa nghỉ ngơi, mà nửa giờ sau lại rời khỏi phòng.
Sau khi ra khỏi cổng khách sạn, Cơ Ngưng Vũ bước nhanh đến chỗ ở của Mạc Phàm.
Khoảng cách mấy km, đối với võ giả thực lực như nàng mà nói căn bản không tính là cái gì, không tốn bao nhiêu thời gian..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.