Hạ Thiên Kỳ vừa định nói chuyện đã bị Mạc Phàm vươn tay, giữ chặt cổ tay cô.
Anh nhìn cô, lắc đầu.
Nhìn thấy ánh mắt Mạc Phàm, Hạ Thiên Kỳ mím môi gật đầu, lập tức an tâm hơn rất nhiều.
Mạc Phàm nhìn lướt qua một nhà ba người đối diện: Đem tiền trợ cấp của Hạ Thiên Minh trả lại cho Thiên Kỳ, nếu không, tất cả các ngươi đều sẽ bị gãy chân.”
Đây là điều mà Mạc Phàm cực kỳ quan tâm!
"Trên thực tế, thủ tục giải ngân tiền trợ cấp năm đó không có vấn đề gì, vợ chồng Trương Kim Cương là người giám hộ trên danh nghĩa Hạ Thiên Kỳ, một khoản tiền trợ cấp lớn kia sẽ được đưa cho bọn họ bảo quản.
Thế nhưng, Trương Kim Cương không chỉ nuốt hết số tiền này, còn đem nó nướng sạch trong sòng bạch.
Nghĩ đến đây, trong ánh mắt Mạc Phàmtràn đầy lãnh ý!
Số tiền trợ cấp đó đủ để nuôi Hạ Hiểu Y cho đến khi tốt nghiệp đại học, nếu như không phải Trương Kim Cương nuốt hết, làm sao bây giờ các nàng phải trải qua cuộc sống gian khổ như vậy!
Nhưng Trương Kim Cương bây giờ đang bị nợ nần quấn thân, làm sao có tiền trả lại đây?
"Ta...!Số tiền này vốn là quân bộ trực tiếp gửi cho ta, tại sao phải đưa cho Hạ Thiên Kỳ?”
Ông ta bắt đầu hối hận vì hôm nay đến đây, vốn định khuyên Mạc Phàm đi quỳ xuống xin lỗi Tống gia, nhưng người này cường thế như vậy, nói không chừng hôm nay thật sự sẽ cắt đứt chân bọn họ.
Đúng lúc này, dưới lầu bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào.
Mạc Phàm đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống, thấy một đoàn xe đang lái đến khu nhà ở dưới lầu, rất nhiều người vây xem.
“Thật thú vị” Mạc Phàm cười nhạt, hiển nhiên ý thức được chuyện sắp xảy ra.
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Hạ Thiên Kỳ mở cửa, là dì Chương hàng xóm.
Sau khi Hạ Thiên Minh hy sinh, dì Chương đã giúp đỡ hai chị em rất nhiều, thường gọi họ đến nhà ăn cơm, so với người cậu như Trương Kim Cương còn nhiệt tình hơn nhiều
"Thiên Kỳ, con mau chạy đi.
Tống Minh Lương đến rồi.
Bây giờ hàng xóm đang chặn xe của họ, trước khi họ lên lầu, con mau rời đi đi!" Dì Chương lo lắng nói.
Bà con xa không bằng láng giềng gần.
Hạ Thiên Kỳ rất xúc động, cô nói: "Dì Chương, chuyện này con sẽ tự giải quyết, mọi người đừng để liên lụy vào, vạn nhất có nguy hiểm..."
Nếu Tống Lương Minh mang theo mấy vệ sĩ chiến binh cấp cao, thì những người hàng xóm này chỉ có thể đơn phương bị đánh, không có khả năng đánh trả.
Vừa nghe tin người giàu nhất đích thân đến, Trương Kim Cương lập tức nhảy dựng lên, như nhìn thấy cứu binh.
“Hạ Thiên Kỳ, bây giờ ngươi lôi tên này cùng quỳ xuống xin tha thứ còn kịp đó.” Trương Kim Cương vẻ mặt lập tức thả lỏng:
“Ngươi không biết Tống Lương Minh này lợi hại cỡ nào sao? Mau xin lỗi đi!”
Mà Lý Hỉ Yến cũng nghiến răng mắng: "Bọn họ chết chắc.
rồi! Trương Kim Cương, ông không cần nhắc nhở bọn nó.
Lòng tốt của ngươi bị bọn nó coi là lừa lọc.
Chúng ta ở một bên xem trò vui là được!”
Nói xong, bà ta khoanh tay cười lạnh, như thể chuẩn bị xem trò hề của Mạc Phàm.
Mạc Phàm hoàn toàn không để ý đến họ, kéo Hạ Thiên Kỳ lại: “Đi thôi, chúng ta xuống xem một chút.”
Dì Chương thấy vậy càng thêm sốt ruột, vội cản hai người.
Đừng xuống! Tống gia này vô cách vô thiên, lần này nhất định là tới trả thù, các ngươi phải mau rời đi mới được!”
Mạc Phàm cười nói: "Dì yên tâm, lần này sẽ không có chuyện gì xảy ra, Bắc An hiện tại cùng trước kia không giống nhau nữa rồi."
Không giống như trước đây?
Dì Chương cảm thấy trong lời nói của Mạc Phàm hình như có hàm ý sâu xa, nhưng nhất thời bà không thể biết được hàm ý sâu xa này là gì.
Tuy nhiên phần lớn lo lắng trong lòng bà đều biến mất một cách khó hiểu, người thanh niên này dường như có thể mang lại cho mọi người sự an tâm thật lớn.
Nhìn thấy Mạc Phàm đi xuống lầu, người nhà Trương Kim Cương vội vàng đi theo, nếu như muốn bỏ đá xuống giếng, đây là cơ hội cuối cùng của bọn họ!
Trong chiếc xe màu đen dẫn đầu
"Tống Lương Minh và Lữ Nghệ Vi ngồi ở hàng ghế sau, cũng không lập tức xuống xe, không khí trong xe có chút ngưng trọng.
Nhìn những người xung quanh xe, Lữ Nghệ Vi trên mặt lộ ra vẻ chán ghét: "Đám ruồi bọ này thật phiền phức, một đám phế vật không biết sống chết!”
Hai mắt Tống Lương Minh tràn đầy tơ máu, hiển nhiên mấy ngày nay đều không ngủ ngon, hẳn nhìn vợ mình một cái.
"Mặc kệ trong lòng có khó chịu như thế nào, vì sự tồn vong của Tống gia, lần này chúng ta cũng phải cúi đầu.
Đừng làm hỏng việc lớn!" Giọng điệu của ông rất nặng nề.
Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, suy cho cùng cũng không phải là một câu hư ngôn.
(Dịch nghĩa: Bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn.)
Mặc kệ như thế nào, vợ chồng Tống Lương Minh đều phải đến xin lỗi!
Mấy ngày trước bọn họ vô cùng hoảng loạn, sợ rằng không thể sống sót rời khỏi quốc gia Rawls.
Sức ảnh hưởng của tập đoàn năng lượng khổng lồ Foy tuyệt đối vượt xa nhà họ Tống ở Bắc An.
Dưới tình huống như vậy, đối mặt với yêu cầu của Elena, vợ chồng Tống Lương Minh phải ngoan ngoãn làm theo.
Nếu không, Tống gia thật sự có thể bị người Rawls đuổi giết đến chết.
Huống chỉ, Giám sát trưởng Tê Dương Cát đã bị áp giải đến thủ đô, người thần bí mới xuất hiện này quả thực là quá sức tưởng tượng.
Bây giờ người giàu nhất thành phố Bäc An đã không còn tâm tình suy nghĩ đến mỏ “Nguyên Tinh” nữa.
Giữ được tính mạng mới là điều quan trọng nhất.
Tống Lương Minh mở cửa xuống xe.
Lữ Nghệ Vi căn răng, mạnh mẽ đè nén hận ý trong mắt, cũng xuống xe theo.
Những người hàng xóm kia vẫn đang chặn phía trước, không ai trong số họ rút lui, họ nhìn vợ chồng Tống Lương.
Minh bằng ánh mắt cảnh giác và đề phòng!
Mà lúc này, Mạc Phàm đã kéo Hạ Thiên Kỳ ra đến bên ngoài.
Nhìn thấy người đến trẻ như vậy, Tống Lương Minh không khỏi giật mình, cảm thấy rất khó tin.
Chẳng lẽ một người trẻ tuổi như vậy lại có thể đem cả Tống gia giãm đạp dưới chân! Thậm chí đem nhà họ Tống đẩy.
đến bờ vực nguy hiểm bị diệt tộc?
Trương Kim Cương vừa xuống tới nơi đã xông lên phía trước, nói với Tổng Lương Minh:
“Tống tiên sinh, chính là tên này đả thương con trai của ngài, tôi đã yêu cầu hẳn quỳ xuống xin lỗi ông, nhưng hẳn không nghe tôi.
Tôi thật lòng muốn giúp Tống gia..."
Ông ta vừa nhìn thấy Tống Lương Minh, liền rũ bỏ trách nhiệm của mình, hướng Tống gia kể công.
Nhưng Tống Lương Minh căn bản không nhìn Trương Kim Cương đang giống như tên hề.
Ánh mắt của ông vẫn luôn đặt trên người Mạc Phàm, trên trán bắt đầu thấm ra mồ hôi.
Không thể nói là vì sao, cho dù chỉ đối mặt với Mạc Phàm, Tống Lương Minh cũng cảm thấy có áp lực cực lớn.
Loại tình huống này trước giờ chưa từng xảy ra.
Mạc Phàm mỉm cười nhàn nhạt, như thể đang đợi Tống Lương Minh hành động.
Khi mồ hôi thấm đẫm lưng áo, Tống Lương Minh rốt cuột cũng hạ quyết tâm.
căn răng, đầu gối khuyu xuống, một tiếng động vang lên.
Người giàu nhất Bắc An cứ thế mà quỳ trên mặt đất, trước.
mặt mọi người!.