Binh Vương Trở Về

Chương 23: Chương 23




Nhưng mà, mấy ngày nay Hạ Hiểu Y đang phải chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh.

Hạ Thiên Kỳ lại phải tập trung vào việc luyện tập sử dụng nguyên lực.

Mạc Phàm cũng quyết định không nói với các chị em họ tin tức này, sợ răng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của họ.
Mạc Phàm ngày nào cũng ra đường mua thức ăn, về nhà nấu cơm, nghiễm nhiên trở thành bà nội trợ, hết lòng chăm sóc hai cô gái xinh đẹp.

Tuy rằng cuộc sống bình thường mà đơn giản, nhưng mỗi một phút trôi qua đều cực kỳ thỏa mãn và tốt đẹp.
Trong khoảng thời gian này, Hàn Hà Duyên cũng rất biết điều không đến quấy rầy.

Ông ta là một người thông minh, biết làm thế nào mới có thể giành được hảo cảm của Mạc Phàm ở mức độ lớn nhất
Ngày thi đại học.
Hạ Hiểu Y ăn hết một chén mì trứng cà chua của Mạc Phàm, liền hưng phấn chuẩn bị ra ngoài.
Cô gái vô tâm này dường như không biết lo lăng là gì, đang ở trong trạng thái cực tốt.
Tuy nhiên, điều này cũng không thể tách rời với thành tích xuất sắc của Hạ Hiểu Y.


Thành tích của cô nàng không bao giờ rớt khỏi top 3.

Cho dù lúc trước bị bắt cóc mà nghỉ học nhiều ngày như vậy, thành tích thi thử cũng không có bất kỳ bước lùi nào.
Mạc Phàm và Hạ Thiên Kỳ đưa Hạ Hiểu Y đến trước cửa phòng thi.
Hạ Hiểu Y bỗng dưng quay đầu nói: “Em đi thi đây.

Chúc.

em thi đậu đại học đi!"
Vừa nói, cô vừa giang hai tay ra, nháy mắt với Mạc Phàm:
"Anh rể, ôm một cái trước!”
Hạ Thiên Kỳ dở khóc dở cười.

Mấy ngày nay, Hạ Hiểu Y mỗi ngày đều xưng hô Mạc Phàm như vậy, cô cũng không biết phải làm sao.
"Được." Mạc Phàm cười nhẹ nhàng ôm lấy cô gái tinh quái này.

"Anh rể, anh phải nằm chắc cơ hội nha, mông chị em vểnh như vậy, cũng không thể để tiện nghỉ cho người đàn ông khác.” Hạ Hiểu Y ở bên tai Mạc Phàm nói một câu.
Tuy là thì thầm nhưng giọng nói cũng không tính là nhỏ, Hạ Thiên Kỳ đứng một bên cũng nghe rõ ràng.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, hai gò má cũng nóng lên.
"Con nhóc chết tiệt, lại nói lung tung cái gì đó?” Hạ Thiên Kỳ dậm chân:
lếu em còn nói năng như vậy nữa, coi chừng chỉ...”
Nhưng còn chưa nói hết câu, cô lại bị Hạ Tiểu Y ôm chặt đến không thở nổi.
Sau đó Hạ Hiểu Y cúi đầu, đem mặt cọ cọ vào ngực của Hạ Thiên Kỳ, lại nói ra năm chữ:
“Thật là đàn hồi nha!”
Nói xong thì tranh thủ trước lúc Hạ Thiên Kỳ giơ tay đánh người, Hạ Hiểu Y đã vội vàng chui vào phòng thi.

Sau đó còn quay lại vãy vẫy tay với hai người, miệng nói thành ra chữ: “Cố lên!"
Tóc đuôi ngựa của thiếu nữ vung lên, dáng người cao gầy đã bắt đầu tràn đầy sức sống thanh xuân.
Nhìn động tác của Hạ Hiểu Y, Mạc Phàm cũng dở khóc dở cười, lắc đầu cười nói:
“Đứa nhóc này...!Rõ ràng chúng ta đến đây để cổ vũ thi tốt.

Nhưng cuối cùng em ấy lại nói cố lên với chúng ta làm gì?”
Sau khi nói xong, Mạc Phàm mới nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Hạ Thiên Kỳ.
Không biết tại sao, anh bỗng nhiên nhớ tới những gì Hạ Hiểu Y vừa nói, vì thế theo bản năng nhìn thoáng qua dưới thắt lưng Hạ Thiên Kỳ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.