Trận hỏa hoạn năm ấy hắn được một đạo sĩ cứu thoát và đưa đi, trong suốt mười lăm năm không ai biết hẳn trải qua những gì, sư phụ bắt hẳn luyện võ, học y, châm cứu,... còn quá đáng hơn sư phụ còn vứt hắn ra biên giới để đánh giặc.
Hắn kể lại những chuyện mình trải qua cho người khác nghe, người ta còn tưởng hắn bị hoang tưởng, mà đâu biết rằng hẳn chính là Vương của thế giới này.
Trích đoạn:
Giang Thành tháng bảy, nắng như đổ lửa.
Giữa dòng người náo nhiệt, một chàng trai gầy gò lặng nhìn thành phố vừa thân quen vừa xa lạ này.
"Mười lăm năm, rốt cuộc tôi đã trở về, bảy người chị của mình, mọi người có khỏe không?".
Người thanh niên thì thào.
Bình luận truyện