Tôn Cẩm Vinh cực kỳ thất vọng.
Lúc này lại nghe Lục Vân nói: "Tôn lão gia tử đừng bực tức, để tôi đi theo cô bé ra ngoài!"
Hai mắt Tôn Cẩm Vinh lập tức sáng ngời, mặt mày hớn hở nói: "Vậy làm phiền Lục tiên sinh quan tâm tới Tiểu Sở nhiều hơn.”
Chờ sau khi Lục Vân rời khỏi phòng khách, ba người sáu mắt vui sướng nhìn nhau.
Thì ra Lục tiên sinh thích mẫu con gái này, có hy vọng, có hy vọng ha hat!
Mà bọn họ nào đâu biết, Lục Vân đi theo Tôn Tiểu Sở ra cửa, lại có dụng ý khác.
Bên ngoài.
Lục Vân nhìn làn váy chập chờn của cô gái phía trước, thản nhiên nói một câu: "Tôi khuyên cô hôm nay tốt nhất không nên ra ngoài.”
Tôn Tiểu Sở dừng bước, xoay người thở phì phò trừng mắt nhìn hắn: "Không cần anh quan tâm, Lục — Tiên - Sinh”
Ba chữ Lục tiên sinh, cô nhấn rất mạnh, dường như không phục chuyện Tôn Cẩm Vinh bảo cô gọi Lục Vân là Lục tiên sinh.
Thấy Tôn Tiểu Sở quay đầu bước đi, Lục Vân chỉ có thể. bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: "Thật đúng là điêu ngoa.”
Lục Vân đẩy xe đạp của mình, yên lặng đi theo.
Hắn đương nhiên không phải có ý với Tôn Tiểu Sở, mà là bởi vì lúc nhìn thấy Tôn Tiểu Sở, Lục Vân nhìn thấy trên mi tâm của cô có một luồng sát khí.
Chẳng qua vừa rồi ở trong phòng khách, Lục Vân không nói ra chuyện này, một là bởi vì nói ra bọn họ cũng không hiểu, hai là sẽ làm cho Tôn gia lo lắng.
Tôn lão gia tử đối với hắn không tệ, hơn nữa lúc trước Lục Vân đã nghe chị Khuynh Thành nói, Tôn gia lại đồng ý đem tất cả các kênh tiêu thụ dùng để phục vụ sản phẩm của tập đoàn Khuynh Thành.
Cho nên về tình về lý, Lục Vân cũng không thể ngồi yên không để ý tới chuyện của Tôn Tiểu Sở.
Lục Vân lặng lẽ đi theo. Tôn Tiểu Sở tức giận bước nhanh hơn về phía trước, cũng rất nghi hoặc, người này rốt cuộc là muốn làm gì, thời này rồi còn cưỡi xe đạp?