Vương Băng Ngưng im lặng một lúc rồi lớn tiếng nói: “Vậy em cưới đi, chẳng lẽ em thật sự nhẫn tâm nhìn mẹ chị tự sát trước mặt em hả?”
Fuckt
Lục Vân vô cùng chấn động.
Cô nàng này điên rồi?
Hắn dơ tay đặt lên trán của Vương Băng Ngưng, không phát sốt.
“Đúng vậy, cậu cưới đi chứ, chẳng lẽ cậu thật sự muốn tôi chết trước mặt cậu hay sao?”
Lữ Khinh Nga tranh thủ nắm bắt lấy cơ hội này, gió chiều nào theo chiều ấy, sau đó giơ tay tát liên tiếp lên mặt mình như muốn tát chết bản thân vậy.
Mạc Thanh Uyển vội ngăn lại bà: “Mẹ, mẹ đừng như vậy, còn tát tiếp sẽ xảy ra chuyện đó...”
Không thể ngăn được. Mạc Thanh Uyển đành phải cầu xin: “Lục Vân, hay là... Anh đồng ý đi...”
Lục Vân không ngờ mình tự bịa ra một lý do lại dẫn đến vở kịch luân lý gia đình thế này.
Lúc trước chỉ có một mình Lữ Khinh Nga ép hôn, bây giờ cả ba mẹ con cùng ra trận.
Ai mà chịu nổi!
“Haizz, đúng là người đàn ông vô tình, chúng ta không nên ép cậu ấy. Cứ coi như hôm nay tâm trạng của mẹ không tốt, tự quạt chơi chơi.”
Bốp bốp bốp!
Lục Vân: “ÐĐMI”
Người đàn bà này quá ác độc!
Vương Băng Ngưng buồn bã nói: “Tiểu Lục Vân, chị hiểu rồi, em không muốn cưới chị chứ gì, nếu không tại sao mẹ chị tát như vậy rồi mà em vẫn còn thờ ơ như vậy?”
“Chị tư...”
“Không cần phải nói, chị hiểu rồi. Ở trong lòng em, chị kém xa những chị em khác, em không muốn cưới chị vào đầu tiên.”
“Chị tư..." “Chị sẽ không làm khó em nữa, sau này chúng ta vẫn là chị em. Mẹ, mẹ đừng tát nữa, con không muốn làm khó Tiểu Lục Vân, người ta đã không muốn thì quên