Ngày hôm sau, Lục Vân đi theo Lâm Thanh Đàn đến Hạnh Lâm Đường.
Sáng sớm, việc làm ăn của Hạnh Lâm Đường đã chật ních, so với lúc Lý Tuyền ngồi khám bệnh, còn náo nhiệt gấp mấy lần.
Những người bệnh này không nhất định đều đến khám
bệnh, một bộ phận lớn là đến tìm Dư lão để hỗ trợ điều trị thân thể.
Lục Vân cũng không quấy rầy Dư Hồng Văn, mà giúp châm cứu kê đơn thuốc cho mấy người bệnh nặng.
“Bác sĩ Lục, xem như đợi được cậu rồi
Một phụ nữ lớn tuổi tươi cười đi vào Hạnh Lâm Đường, trong ngực ôm một cô bé.
Cô bé nhìn thấy Lục Vân liền gọi: “Anh trai.” “Tiểu Tiểu thật ngoan.”
Lục Vân cười sờ sờ đầu cô bé, sau đó lại nhìn người phụ nữ hỏi: "Hàn chứng của con gái cô không tái phát chứ?"
“Không có không có, từ sau khi được bác sĩ Lục điều trị cho, Tiểu Tiểu nhà tôi không còn phát bệnh nữa, hôm nay chúng tôi tới đây, là tới tặng cờ biểu dương cho bác sĩ Lục.”
“Có tâm rồi” Đây là tâm ý của hai mẹ con bọn họ nên Lục Vân không từ chối, lễ vật tuy răng không đắt, nhưng thành ý giá trị ngàn vàng.
“Vậy chúng tôi không làm phiền bác sĩ Lục khám bệnh nữa, Tiểu Tiểu, tạm biệt bác sĩ Lục đi con”
“Tạm biệt, anh trai.”
“Tiểu Tiểu bye bye”
Nhìn hai mẹ con rời khỏi Hạnh Lâm Đường, nụ cười trên khóe miệng Lục Vân vẫn còn đọng lại rất lau, có lẽ, đây chính là thời khắc hạnh phúc nhất của một bác sĩ!
Nhưng mà.
Khi bóng dáng của hai mẹ con sắp biến mất khỏi tâm nhìn của Lục Vân, hẳn đột nhiên nhìn thấy có một người đàn ông