Sau khi Lục Vân rời khỏi khu ổ chuột, không tới Hạnh Lâm Đường nữa, mà trực tiếp trở về biệt thự thảm cỏ.
Bảy ý niệm pháp trận, ngày hôm qua hẳn vẫn chưa khắc. xong.
Hôm nay tranh thủ chút thời gian hoàn thành nhiệm vụ.
Vì không để cho ba người chị xinh đẹp hiểu lầm, lần này Lục Vân không dám khóa trái cửa phòng.
Dù sao thời gian tan làm của các chị còn sớm, hẳn có đủ thời gian đến hoàn thành pháp trận.
Khắc họa ý niệm pháp trận cũng giống như châm cứu, những thứ càng nhỏ bé, độ khó càng cao.
Nếu để Lục Vân khäc pháp trận cho toàn biệt thự phỏng chừng cũng chỉ tốn mười phút thời gian, nhưng muốn khäc pháp trận lên một hòn đá chỉ có mười cm thì lại không dễ dàng như vậy.
Điều này cần có năng lực khống chế ý niệm rất mạnh.
Mãi cho đến chạng vạng tối, Lục Vân khắc họa xong bảy viên đá, sau đó không bao lâu Diệp Khuynh Thành đã tan làm về tới nhà.
Thấy Lục Vân lại thở hồng hộc, lông mày liễu Diệp Khuynh Thành dựng thẳng, cô lại gần túm lấy lỗ tai của hắn nói: "Cậu nghiện công việc thủ công đó rồi à?”
“Chị, thật sự là hiểu lầm al”
Lục Vân quả thực không nghĩ tới, hôm nay hắn đã không khóa trái cửa phòng, nhưng vẫn bị Khuynh Thành hiểu lầm.
“Em ở trong mắt chị dung tục như vậy sao?”
Diệp Khuynh Thành cả giận nói: "Tôi mặc kệ có hiểu lầm hay không, tóm lại sau này cậu không được nhàn rỗi ở nhà một mình nữa, nếu không cậu có mười cái thận cũng không đủ dùng.”
Lục Vân cười khổ nói: "Chị Khuynh Thành chị nói cũng hơi khoa trương rồi!”
“Khoa trương?”
Diệp Khuynh Thành trừng mắt hạnh: "Cậu là một con người không có trách nhiệm, nếu thận bị hỏng hết sau này cậu làm sao nhìn mặt vợ mình. Còn đòi cưới bảy chị em bọn tôi, cậu nuốt trôi được không?”
“Hả?”
Chị Khuynh Thành có ý gì?
Lục Vân vỗ trán nói: "Cho nên ý của chị Khuynh Thành là, chỉ cần thân thể của em chịu đựng được, mọi người đều đồng ý gả cho em?"