Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt lạnh nhạt, thậm chí là chán ghét, rõ ràng muốn hoàn toàn phân rõ ranh giới với cô ta.
Đây là sự vô tình của hào môn sao?
Giờ phút này cảm xúc trong lòng Cố An Kỳ chỉ có thể được hình dung băng từ thê lương và tuyệt vọng. Đặc biệt là chồng của cô ta - Trần Tử Ngang, đêm qua khi hai người chơi trên giường, Trần Tử Ngang còn nói sẽ dùng kỹ thuật miệng lưỡi của mình làm cô thích đến bay lên tận trời.
Ai ngờ không đến một ngày mà thái độ của anh ta đã thay đổi 180°, cứ như một người xa lạ.
Sự đả kích này còn nặng nề hơn những lời Lục Vân nói vừa rồi với cô ta.
"Ha ha ha, tất cả đều là một mình Cố An Kỳ này sai, chỉ có tôi mới là tên hề, ha..... Hức hức hức!"
Cố An Kỳ bi ai cười, cười rồi lại khóc, khóc rồi lại cười, cuối cùng không ai biết rốt cuộc cô đang khóc hay cười.
Cố An Kỳ đã điên rồi
Nhìn cô điên điên khùng khùng chạy ra khỏi Trần gia, Lục Vân chỉ thở dài.
Sớm biết như vậy thì sao lúc trước lại làm thết
"Hiện tại con tôi đã chết, Cố An Kỳ cũng điên rồi, các người vừa lòng rồi đúng không, còn ở lại nơi đây làm gì?" Trần Thái lạnh lùng nhìn quét qua đám người Nam Giang Vương,
nói với giọng khàn khàn.
Đám người Lôi Áo không lên tiếng, mà yên lặng đưa mắt nhìn về phía Lục Vân.
Giây lát sau, chỉ nghe Lục Vân lạnh nhạt mở miệng nói, "Món nợ hôm nay đã tính xong, nhưng Trần gia các người đã quên món nợ mười lắm năm trước sao?”
Nợ mười lắm năm trước?