Tôn Cẩm Vinh lúc này bừng tỉnh chợt cười ra chuyện không tin lắm nói:
“Ha ha, cái đó, Lục tiên sinh nói lời có giữ lời không đấy?”
Hiện tại, ông ta còn mong mỏi câu trả lời từ hắn hơn là Tôn Tiểu Sở.
Vì dù sao đây cũng là một lời nói mang tính chất hứa hẹn của Vân Thiên Thần Quân, mà Vân Thiên Thần Quân là ai cơ chứ, một khi ngài ấy hứa hẹn thì giá trị của lời hứa ấy đáng giá ngàn vàng, cứ phải gọi là chắc như định đóng cột, không có chuyện nuốt lời.
Tôn Cẩm Vinh đầy căng thẳng y như một cô gái đang chuẩn bị vào động phòng.
Lục Vân liếc nhìn ông ta một cái, thầm nghĩ cái lão này đúng là rất biết thế nào là được nước lấn tới, hẳn đã cố gắng giúp ông ta che giấu lời nói dối để dỗ cháu thi tốt của mình kia rồi mà bây giờ ông già này lại đồn hẳn vào ngõ cụt, mũi cao quá mặt rồi đấy, nhưng hän cũng không lo lăng lắm, vì chẳng lẽ cháu gái của ông ta có trình độ như thế nào bản thân mình không rõ hay sao?
Tôn Tiểu Sở cùng lắm chấm được 8 điểm.
Đừng tưởng là hắn chưa từng nhìn thấy cô vứt đề thi vào góc tường chả thèm làm trong giờ tự học.
Lục Vân thấy vậy đầy trang nghiêm dõng dạc mà nói:
“Đương nhiên, tôi từ trước giờ luôn giữ đúng lời hứa của mình”
“Được”
Tôn Cẩm Vinh xuýt chút nữa cũng giống như cháu gái mình, vui sướng quá mà quên mình định lấy đà nhảy lên, nhưng nghĩ tới dù sao mình cũng có tuổi rồi, xương cốt rệu rã cả, cho nên ông nhanh chóng kìm chế lại cái trái tim thiếu nữ kia của mình.
Nhưng sự kích động vui sướng của ông ta vân không thể dấu nổi dưới khuôn mặt đỏ bừng kia.
Lúc này Tôn Tiểu Sở cũng đây mong chờ mà nói rằng: