Âu Dương Minh Hạo hít sâu một hơi, dù đã liều mạng nhẫn nại, nhưng vẫn không nhịn được mà kêu lên thành tiếng.
Sắc mặt Diệp Hướng Vinh lập tức trầm xuống, giúp đỡ quát: "Tên kia làm gì đó, sao còn không buông tay?"
Khương Lam cũng trợn mắt nhìn.
Bọn họ chỉ thấy Âu Dương Minh Hạo hô đau chứ không thấy. Âu Dương Minh Hạo ra tay trước.
Đương nhiên Lục Vân cũng khinh thường giải thích, cười lạnh một tiếng liền buông tay Âu Dương Minh Hạo ra.
Nể mặt chị Khuynh Thành, hắn cũng chẳng muốn so đo với bọn họ, lần này coi như cảnh cáo Âu Dương Minh Hạo. một cái, để anh ta biết hän không dễ trêu như vậy.
Khương Lam vừa đau lòng giúp Âu Dương Minh Hạo xoa bàn tay đỏ bừng, vừa oán hận chìn chăm chäm vào Lục Vân nói: "Minh Hạo chỉ chủ động làm quen với cậu, cậu không cảm kích thì thôi, tại sao phải dùng lực bóp tay của cậu ấy làm gì? Đúng là người man rợ mài"
Bà cũng không dám nói lời gì quá đáng quá, vì bà sợ con gái sẽ tức giận mà rời đi.
Nếu là bình thường, đoán chừng các loại từ ngữ như 'không có giáo dục, thô tục quê mùa đã bắt đầu ập đến người Lục Vân rồi.
Đương nhiên may mản là bà kìm lại được.
Nếu không cho dù bà là mẹ của Diệp Khuynh Thành, thì chọc giận Lục Vân, hẳn cũng sẽ cho bà một bài học.
"Không sao đâu bác......Ha ha, không có gì cả..... Con sẽ không so đo với loại người man rợ này."
Âu Dương Minh Hạo vừa rồi bị mất mặt, giờ chỉ có thể tận lực kéo lại hình tượng băng thái độ rộng lượng, cho nên dù là trong nội tâm anh ta có hận chết Lục Vân thì giờ phút này cũng phải làm như không sao cả.
Chiêu này đối với vợ chồng Diệp thị rất có tác dụng, bắt đầu khen ngợi anh ta 'có giáo dục' các loại.
Nhưng với Diệp Khuynh Thành lại thấy dối trá vô cùng.
Lát sau, đồ ăn được dọn lên bàn.
Mấy người tạm thời vứt chuyện vừa rồi ra sau đầu, bät đầu nói chuyện phiếm, chủ yếu vẫn là Khương Lam lại đặt câu
hỏi, Âu Dương Minh Hạo trả lời.