Tính cách của Diệp Khuynh Thành được di truyền phần lớn từ gien của Khương Lam, nên một khi nhận định chuyện gì thì sẽ không dễ dàng thay đổi.
Cô biết, nếu lần này rời đi, bỏ một mình tiểu Lục Vân ở chỗ này thì hản nhất định sẽ dữ nhiều lành ít, cho nên cô kiên quyết không đi.
Cho dù Diệp Khuynh Thành biết rằng mình ở lại cũng không có tác dụng gì, nhưng cô vẫn muốn cùng chung hoạn nạn với tiểu Lục Vân.
"Chị Khuynh Thành, chị càng ngày càng không nghe lò
Quả nhiên Lục Vân nói được thì làm được, duỗi tay vung hai cái tát vang dội vào cái mông vểnh của Diệp Khuynh Thành.
Chát chát!
Đau rát!
Nhưng dù vậy, Diệp Khuynh Thành cũng không thỏa hiệp, mà quật cường trừng Lục Vân, tuyệt đối không chịu thua.
Cảnh này làm vợ chồng Diệp Hướng Vinh vừa vội lại giận.
Vội chính là rõ ràng đã được Mã Tam gia cho phép, con gái họ lại không muốn rời đi, giận là thăng nhãi họ Lục này dám lợi dụng con gái ngay trước mặt họ.
Đáng lẽ nên băm tay của thăng nhãi này ra!
Hai cha con Mã Tam gia lại lộ ra ánh mắt lửa nóng, vô cùng ghen ghét, đặc biệt là gợn sóng nảy lên khi bàn tay kia vỗ xuống thật sự như lửa cháy đổ thêm dầu.
Vì sao cái tay kia không phải của mình chứ?
Chị Khuynh Thành không chịu rời đi, Lục Vân cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng, nhân lúc cô không chú ý mà lén thi triển một thuật pháp.
"Nghe lời, rất nhanh em sẽ giải quyết mọi chuyện thôi." Lục Vân dịu dàng nói.
Lần này Diệp Khuynh Thành không kháng cự, mà ma xui quỷ khiến lại gật gật đầu, trong đôi mắt hiện ra chút mê muội.
Vợ chồng Diệp Hướng Vinh thấy thế thì mừng rỡ, cho rắng rốt cuộc con mình cũng nghĩ thông suốt.