Nói đùa gì vậy, chỉ có trẻ con mới lựa chọn!
Lục Vân trái lòng nói: "Đương nhiên là chị"
Chị hỏi vấn đề này, đương nhiên em sẽ trả lời là chị, nếu em trả lời là chị khác, chẳng phải sẽ bị chị đánh chết em luôn sao.
"Dối trá, rõ ràng chúng ta có nhiều cơ hội như vậy..."
"E hèm, chị Yên Nhi, chúng ta hãy xử lý cái xác trước đất"
Sau khi trở về từ quán bar Dạ Sắc, Lục Vân bí mật đi đến sân sau một mình.
Hắn do dự một hồi lâu Cuối cùng, hẳn bấm một số điện thoại đặc biệt, ra lệnh: "Giúp tôi kiểm tra thân thế của một người."
Lão đạo sĩ từng khuyên Lục Vân rãng, vấn đề thân thế này cứ thuận theo tự nhiên là được, nhưng Lục Vân không thế chịu đựng được nữa, hản muốn giúp Liêu Yên Nhi một tay, vì vậy hẳn đã thông báo cho Ám Bộ.
Chờ đợi một hồi.
"Chú nhân, thuộc hạ vô năng. Chúng thuộc hạ không thế điều tra ra thân thế của cô Liễu. Chúng tôi đã huy động tất cả các mạng lưới thông tin, nhưng chỉ tìm được thông tin về cô Liễu sau khi cô ấy vào cô nhỉ viện Ánh Dương”
"Không trách cậu, giúp tôi điều tra một chút thân thế của sáu người khác
Lục Vân đã đưa thông tin của sáu chị em còn lại cho Ám Bộ, nhưng kết quả vẫn là trống rồng, thông tin trước khi vào trại trẻ mồ côi đều trống rông.
Ngay cả Diệp Khuynh Thành, dù cô có cô gặp được Diệp gia, thì thông tin về thời thơ ấu của cô cũng trống rỗng.
Lục Vân trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lo lằng nói: "Còn tôi thì sao?"
"Thuộc hạ bất tài."