Đối mặt với vấn đề Hoa Tí Long, Lục Vân cười nhẹ một tiếng nói: "Tôi chỉ là một người có thể hy sinh tính mạng để bảo vệ chị của mình”
Trong lòng Hoa Tí Long chấn động.
Trầm ngâm một lát.
Bỗng nhiên nghiêm túc nói: "Xem cậu cũng có bản lỉnh, nếu như làm việc cho tôi, tôi không chỉ không làm phiền chị của cậu, còn có thể cho cậu ăn sung mặc sướng, thế nào?”
Hoa Tí Long nhanh chóng ném cành ô liu ra, im lặng chờ Lục Vân trả lời.
Tuy nhiên.
Lục Vân cũng là khuôn mặt cổ quái nhìn hẳn một cái, sau đó nhẹ nhàng phun ra ba chữ: "Anh không xứng!"
Anh không xứng!
Ba chữ này, có lực sát thương cỡ nào.
Đám tay chân xung quanh đều kinh hãi.
Bọn họ năm mơ cũng muốn được Long ca coi trọng, chỉ là thân thủ không được tốt, nhưng tiểu tử tên Lục Vân này thì hay rồi, Long ca chủ động mời chào, hẳn cư nhiên nói ra một câu "Anh không xứng".
Ít nhiều có chút không biết tốt xấu.
Hoa Tí Long sắc mặt cũng trầm xuống, nói: "Tiểu tử, tôi
vốn tưởng răng cậu là người thức thời, không nghĩ tới lại rượu mời không thích lại thích uống rượu phạt.”
Trước mặt nhiều thủ hạ như vật tâm tình Hoa Tí Long tự nhiên khó chịu.
ục Vân làm mất
Càng không thể nói lý chính là, Lục Vân lại nguyên văn trả lại cho Hoa Tí Long nói: "Tôi cũng cho rằng anh là người thức thời, hiện tại xem ra, anh là đang chơi với lửa.”
“Chơi với lửa? Ha ha...... Tôi ngược lại muốn xem là ai đang chơi với lửa!”
Khóe miệng Hoa Tí Long lộ ra một tia cười lạnh dữ tợn, bỗng nhiên đưa tay vào trong túi áo, lúc lấy ra một cây súng lục tự chế.