Cầu Trường Giang.
Lục Vân nhìn người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp đứng ở đầu cầu, bà ta có dáng người đầy đặn, trước sau nhô cao, mọi bộ phận trên cơ thể đều phát triển tốt nhất có thể, vẻ đẹp bất bại trước thời gian, dường như là câu nói đúng nhất về bà ta.
Thật ra ở tuổi này của Khương Lam, không còn gọi là thiếu phụ được nữa rồi, nhưng dung mạo và ngoại hình của bà †a thật sự có thể trụ vững trước khảo nghiệm của thời gian, cho nên danh hiệu "Thiếu phụ đẹp nhất tỉnh Giang Nam' hết sức phù hợp với bà ta.
Chỉ có thể nói chú Diệp quả thật rất có phúc.
Lục Vân thầm ghen tị trong lòng.
Khi đến cầu, Lục Vân cười hỏi: "Dì Khương, có chuyện gì không thể nói ở nhà sao phải mời cháu đến nơi này?"
"Lục Vân, cậu là võ giả đúng không?"
Khương Lam trực tiếp hỏi về chuyện vẫn đang nghỉ vấn trong lòng, hơn nữa lần này bà cũng không gọi Lục Vân là 'c©on rể tốt hay cháu ngoan nữa, điều này chứng tỏ bà ta đang rất nghiêm túc.
Lục Vân hơi sửng sốt: “Sao dì Khương lại hỏi chuyện này?”
“Trả lời tôi, đúng hay không?”
Khương Lam không nói lý do, chỉ nhìn dùng ánh mắt chờ mong nhìn Lục Vân, hy vọng sẽ nhận được câu trả lời từ biểu cảm của Lục Vân, nhưng Lục Vân lắc đầu, nói: "Không."
Không!
Làm sao có thể?
Nếu Lục Vân không phải là võ giả, thì những gì Tê Thương Lan nói là sao?
Khương Lam không tin.
Bà nghĩ Lục Vân đang nói dối mình.