Trên người tôi có rất nhiều ưu điểm, nhưng sao mấy người chỉ quan tâm vẻ ngoài đẹp trai này thôi chứ, thực là nông cạn!
Lục Vân rất thất vọng.
"Xin chào, bạn học. Đúng là có duyên lắm chúng ta mới có cơ hồi ngồi cùng nhau, tại sao chúng ta không làm quen chút nhỉ? Tên tôi là Vương Thiến Thiến, là sinh viên năm nhất lớp 4 khoa quản trị kinh doanh. Còn bạn?" Vương Thiến Thiến, cô gái có tàn nhang, nói.
Lúc mới ngồi xuống, cô ấy nhìn thấy Lục Vân đang cúi đầu, nên đến bây giờ cô mới nhận ra chàng trai này thực sự rất đẹp trai.
Đối mặt với trai đẹp, các cô gái thời đại này muốn chủ động bao nhiêu thì chủ động bấy nhiêu, cũng như, Vương Thiến Thiến thấy vừa ý liền chủ động bắt chuyện với Lục Vân.
Khóe miệng Lục Vân hiện lên một nụ cười, nói: "Lát nữa cậu sẽ biết."
Ồ, khá là cao ngạo.
Đương nhiên cô cũng thích kiểu nam thần cao lãnh lạnh lùng như thế này, cho dù anh ngược tâm tôi ngàn lần, tôi vẫn coi anh như mối tình đầu.
Mong muốn làm quen với Lục Vân của Vương Thiến Thiến đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng ngay khi cô ấy chuẩn bị phát động đợt tấn công tiếp theo thì đột nhiên nhìn thấy cô gái ngồi phía bên kia ghế của Lục Vân, đã bắt đầu nói chuyện rất thân mật với Lục Vân.
Hóa ra là hoa đã có chủ. Vương Thiến Thiến mím môi, đưa mắt nhìn quanh Lục Vân, muốn xem bạn gái của anh chàng đẹp trai này trông như thế nào, nhưng khi nhìn thấy, cô ấy lập tức rụt cổ lại.
Còn bạn thân của cô bên kia tức giận bất bình nói: "Sao trai đẹp toàn là của người khác vậy? Tôi khổ quá mà."
"Là cô Thẩm" Vương Thiến Thiến lập tức thấp giọng nhắc. nhở bạn mình.
Đại học Giang Nam có rất nhiều khoa, sinh viên không nhất thiết phải biết giáo viên của các khoa khác, nhưng Vương Thiến Thiến tình cờ học cùng khoa với Thẫm Tĩnh Nghi nên cô nhận ra Thãm Tĩnh Nghi.
Hai cô gái lập tức không dám thì thầm với nhau nữa.