Đối với Thẩm Tĩnh Nghĩ, cảm giác chờ đợi này thật sự dày VÒ.
Cô ta không chỉ hy vọng Thẩm Tử Hiên có thể kiềm chế bớt tính ham chơi, ở nhà ngoan ngoãn giúp ba quản lý công việc kinh doanh của gia đình mà còn hy vọng ngày mai Lục. Vân sẽ tới Thẩm gia cầu hôn.
Vì vậy, sau một hồi đấu tranh mâu thuẫn trong lòng, cuối cùng bên thứ 2 đã thắng.
“Thẩm Tử Hiên, nếu như em thua thì đừng trách chị cắt đứt quan hệ chị em với em.”
Mặc dù cô ta biết cuộc đua đã trôi qua hơn 10 phút và Thẩm Tử Hiên không thể nghe thấy nhưng cô ta vẫn hét về phía hai người vừa phi xe đi.
Tuy nhiên ngay khi Thẩm Tĩnh Nghỉ vừa hét lên xong, phía trước đột nhiên truyền tới một tràng cười sảng khoái: “Này, mỹ nữ Tĩnh Nghi, cô vừa nói gì, cô muốn cắt đứt quan hệ chị em với Thẩm Tử Hiên sao?”
Thẩm Tĩnh Nghỉ nhìn kỹ lại thì cảm thấy vô cùng chán nản.
Người về đích trước là Lục Vân.
Thẩm Tử Hiên đã thua.
Nhưng mà sao tốc độ của Lục Vân nhanh vậy?
Mặc dù Thẩm Tĩnh Nghỉ đã từng đi xe đạp của Lục Vân nhưng Lục Vân cũng không cho cô ta thấy tốc độ của chiếc xe đạp vào lúc đó. Vì thế, cô ta cũng chỉ biết rằng Lục Vân đi với tốc độ rất ổn định mà không hề biết rằng hẳn đi cực nhanh.
Đợi đã...
Chẳng lẽ nửa đường hắn bị Thẩm Tử Hiên bỏ xa, biết là không thẳng được nên mới tự nguyện quay về?
Đúng vậy!
Nhất định là như vậy!
Bởi vì một người bình thường làm sao có thể dùng xe đạp. để hoàn thành một quấng đường dài như vậy chứ? Huống chi đây cũng chỉ là một chiếc xe đạp bình thường, e rằng ngay cả tay đua chuyên nghiệp cũng không thể làm được điều đó.