Lý Hân bật khóc. Thẩm Tĩnh Nghỉ kiên nhãn an ủi cô ấy.
Sau khi tâm trạng của Lý Hân ổn định lại một chút, Thẫm Tĩnh Nghỉ nhẹ nhàng nói: "Bạn học Lý Hân này, em phải tự suy nghĩ về điều đó, đừng làm những điều ngu ngốc như vậy nữa, em không cần phải lo lắng quá nhiều về bệnh tình của cha em nữa, Cô Thẩm tôi sẽ giúp em "
"Và tên Lưu Tiến đó, hẳn ta chắc chăn phải chịu quả báo."
Câu lạc bộ Đế Hào.
Một tên mặt sẹo đang ngồi ở trên ghế sa lon hút xì gà, người đàn ông gầy gò bên cạnh cười nịnh nọt nói: "Lưu tổng, ngài có hài lòng với cô gái hôm qua tôi đưa tới không?”
"Ha ha, không tệ, hơn nữa còn là một chú chim con, sau này chäc chản sẽ còn nhiều cô gái ngu xuẩn dễ bị lừa gạt như vậy nữa." Tên mặt sẹo mãn nguyện phun ra một ngụm khói, cười to nói.
Người đàn ông gầy gò nói: "Đại học Giang Nam còn nhiều nữ sinh giống như vậy nữa. Tôi sẽ tìm thêm một số cô gái nữa, chắc chẳn sẽ làm hài lòng Lưu tổng."
"Từ từ không cần vội, tôi sợ cơ thể này không chịu đựng được nhiều như vậy"
"Lưu tổng quá khiêm tốn, nhìn thân thể cường tráng của ngài này, Long Chiến Cửu Phượng cũng không phải vấn đề...!"
"Ha ha, cậu rất biết ăn nói."
Hai người đang trò chuyện vui vẻ, đột nhiên câu lạc bộ trưởng mồ hôi đầm đìa đi vào nói: "Lão đại, ngài ra ngoài xem một chút, có người là ở chỗ chúng ta làm loạn!"
"Cái gì? Ai dám ở chỗ của Lưu sẹo này làm loạn? Lão tử ra ngoài băm hẳn làm trăm mảnh!"
Lưu Tiến tức giận đứng dậy, người đàn ông gầy gò theo sát phía sau.
Khi ra khỏi hộp đêm, liền thấy phía dưới hỗn độn một mảnh, bàn ghế, chén đĩa văng khắp nơi, các vệ sĩ của câu lạc bộ cũng nằm ngổn ngang dưới đất, không ngừng kêu gào.
Và kẻ gây ra tất cả chuyện này là một chàng trai trẻ.
Lục Vân.
Sau khi hẳn biết được đầu đuôi sự việc từ miệng Thẩm Tĩnh Nghi, ngay đêm hôm đó liền đi thẳng đến câu lạc bộ Đế Hào...
Mối thù qua đêm?