May mà vừa rồi Diệp Khuynh Thành không nghe rõ, Lục Vân vội vàng thay đổi đề tài.
Quả nhiên Diệp Khuynh Thành không so đo mà nói: “Nói bừa cái gì vậy, là chị kêu Diệp Vô Địch đi đấy."
"Chị kêu? Vừa rồi em chỉ dừng lại nói chuyện một câu với Âu Dương Túc thôi, mới một lát như thế mà chị em hai người đã giận dỗi?"
"Không thể nói là giận dỗi, chủ yếu là nó mở miệng thì nói muốn tác hợp chị với Âu Dương Minh Hạo, chị phiền quá nên bảo nó cút được bao xa thì cút."
"Thì ra là thế." Lục Vân cười cười.
Phỏng chừng Diệp Vô Địch còn không biết Âu Dương Minh Hạo và bọn họ đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên chạy tới làm bà mối, sao Diệp Khuynh Thành có thể nể mặt cậu ta.
Đáng đời!
"Hừm? Tiểu Lục Vân, sao chị nhìn thấy một tia vui sướng khi người gặp họa trên mặt em?"Diệp Khuynh Thành đột nhiên nhìn chăm chú Lục Vân mà hỏi.
Nụ cười trên mặt Lục Vân lập tức tắt, lắc đầu nói: “Chị nhìn lầm rồi."
"Phải không?" Diệp Khuynh Thành lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, vẫn dán mắt nhìn chăm chú vào Lục Vân, hình như muốn vạch trần tâm tư của hắn.
Lục Vân kiên định nói: “Chị nhìn lầm rồi."
Thật ra tâm tình của hắn rất phức tạp, cứ như có một món đồ chơi mình rất thích, đột nhiên có một ngày, một người chạy ra nói muốn chia đi một nửa, cảm giác này rất khó chịu.
Diệp Vô Địch xuất hiện mang đến cảm giác như vậy cho Lục Vân.
Đổi cách nói chính là, ghen.
Trước kia Diệp Khuynh Thành chỉ là chị của một mình hắn, hiện tại biến thành chị của hai người, đương nhiên trong lòng Lục Vân thực hụt hẫng.
Sớm biết như vậy còn không bằng lúc trước lớn mật một chút, xác nhận luôn thân phận anh rể này!