Sau khi người dân thôn Vĩnh Khê uống nước suối, ít nhiều gì đầu cảm thấy cơ thể khó chịu.
Sau khi hiểu sơ qua về tình hình, Lục Vân một mình vào núi, men theo dòng sông, đi ngược dòng và cuối cùng tìm thấy manh mối trong một hang động gần đầu nguồn.
Một cổ tà sát chỉ khí cường đại đang phát ra bên ngoài hang động.
Chắc hẳn đó là vấn đề.
Lục Vân mở Huyền Chân Nhãn Pháp ra, quét qua hang động tối tăm, tập trung quan sát vào những khu vực mà tà sát chỉ khí mạnh nhất, đột nhiên từ trong dòng suối chảy qua hang động, hắn phát hiện ra một vật thể tối đen như mực phát ra chút ánh sáng yếu ớt.
Tà linh khít
Lục Vân nhanh chóng nhận ra rằng vật thể đó có nguồn gốc của tử sát chỉ khí, là một món vũ khí tử linh khí.
Nhưng ngay khi Lục Vân vừa định đi vào trong động lấy tà linh khí ra ngoài, đột nhiên một bóng người xinh đẹp chạy nhanh từ đầu bên kia hang đi tới, cầm lấy tà khí linh trước, sau đó nhanh chóng quay người rời đi.
Mặc dù hang động giống như một đường hầm không đủ ánh sáng, nhưng Lục Vân vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt của người bên kia vì còn mở Huyền Chân Nhãn Pháp, ngay lập tức kích động hét lên: “Chị Năm!"
"Hả?" Bóng người xinh đẹp bên trong sững sờ trong giây lát, cô dừng bước lại với vẻ mặt khó hiểu.
Lần này, Lục Vân càng chắc chăn răng đó là chị năm Sở Dao, là người mà hẳn nhìn thấy trong bức ảnh của ông nội Ngô, mặc dù khuôn mặt của người trong tấm hình có hơi mờ.
"Chị năm, là em, tiểu Lục Vân." Lục Vân lại kêu một tiếng.
"Tiểu Lục Vân?" Sở Dao lắc đầu mấy cái, ngập ngừng đi ra khỏi sơn động, sau khi nhìn rõ dung mạo của Lục Vân, đôi mắt đẹp của cô sáng lên, nói: "Thật sự là em sao, tiểu Lục Vân, chị còn tưởng là ai đến đánh cắp kho báu của chị đó!"
Phản ứng này là có hơi sai.