Sở Dao cũng không thích so tài đạo pháp với Lục Vân nữa, cứ thế mà nhào vào người Lục Vân, cô thật sự không tin, Lục Vân dám dùng đạo pháp làm tổn thương cô.
Quả nhiên như Sở Dao đoán, Lục Vân làm sao dám động thủ, cô là chị năm của hắn, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp nhận, để cho Sở Dao đánh hắn một trận.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Em có phục hay không?”
"Phục... phục... phục rồi, chị năm, chị có thiên phú dị bẩm, đứa em trai này không phải là đối thủ của chị."
"Hừ, như vậy thì được, sau này không được dùng lời lẽ như vậy chọc giận chị nữa!"
Sở Diêu tức giận, mò mẫm trong làn nước nhặt sưu hồn linh lên, một lúc sau mới bình tĩnh lại nói: "Sư huynh, chị nói cho em biết, hai ngày nữa sư phụ của chị sẽ đến Giang Thành, nếu như em có bất kỳ nghỉ vấn gì, em có thể tự mình hỏi bà ấy."
Tính khí này thực sự đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, tự nhiên bây giờ lại gọi hắn là sư huynh.
Lục Vân cảm thấy bất lực.
Thân phận sư huynh này thật sự rất hèn mòn, về sau không nên khiêu khích phi ki tràng này.
Lục Vân hỏi: "Sư phụ của chị đến Giang Thành chỉ để gặp em sao?"
"Gần đúng, đến lúc đó em dám ở trước mặt sư phụ chị ăn nói lung tung, hừ hừ......'
"Em hiểu mà, chị năm, chị phải tôn trọng sư huynh này, không được làm hành động vô lễ." Lục vân vuốt vuốt má đã đỏ ửng của mình nói.
"Ha ha, sư huynh, huynh thật hiểu chuyện."
Sở Dao nở nụ cười ngọt ngào nhất thời khiến Lục Vân thất thần.
Nếu như bỏ yếu tố phi ki tràng sang một bên, chị năm quả thực là một tiểu mỹ nhân thanh tú, chỉ riêng khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú không chê vào. đâu được đã đủ che đi những khuyết điểm khác.