Thiên Sáp Điện, phân điện Nam bộ.
Vương Băng Ngưng tỉnh lại từ cơn đau, dung nhan xinh đẹp không còn chút máu, vừa trợn mắt đã nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đang đau lòng ngóng nhìn cô.
“Tiểu Lục Vân... Vương Băng Ngưng khẽ lẩm bẩm một tiếng.
Tinh thần cô hơi mơ hồ, là ảo giác sao? Không phải mình đã chết rồi à?
Chẳng lẽ tiểu Lục Vân trước mắt là ảo giác mình tưởng tượng ra trong lúc hấp hối?
Vương Băng Ngưng lưu luyến mà vươn tay, vuốt ve gương mặt quen thuộc kia, nghẹn ngào nói: “Tiểu Lục Vân... Thực xin lỗi, chị mới gặp em có một lần mà đã phải rời đi... Chị thật sự luyến tiếc em.”
“Chị tư, chị nói bậy gì đó, chị còn sống, sống rất tốt, đám người làm chị bị thương đã bị em xé nát cả rồi”
Nhìn dáng vẻ của chị tư, Lục Vân cảm thấy thật đau lòng.
“Chị còn sống?” Vương Băng Ngưng sửng sốt.
Đúng rồi!
Làm sao người chết lại cảm thấy đau chứ?
Hơn nữa gương mặt cô vuốt ve rõ ràng là chân thật, có xúc cảm, có độ ấm.
“Hức hức... Tiểu Lục Vân, chị không chết, chị còn tưởng đời này không được gặp lại em nữa...” Vương Băng Ngưng căn bản không màng đau đớn trên vai, ngồi dậy nhào vào lòng Lục Vân, thất thanh khóc rống.
Trái tim Lục Vân cũng run rẩy theo, giờ khắc này chị tư thật yếu ớt bất lực, khiến người ta thương tiếc.
Sao đám súc sinh kia lại nhãn tâm tấn công như vậy!
“Chị tư, không có gì, về sau em sẽ không để chị bị thương nữa, dù là kẻ nào, chỉ cần dám tổn thương chị thì em nhất định sẽ xé nát chúng rồi ném xuống địa ngục.” Lục Vân an ủi.
Vương Băng Ngưng khóc thật lâu, sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì, cô vội kiểm tra cúc áo của mình.