Edson sửng sốt, không hiểu Lục Vân đang nói cái gì.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Lúc này, một nhà nghiên cứu đang run rẩy bên cạnh Edson, dùm giọng nói run rẩy nói với ông ta, Edson hoảng sợ vội vàng mở miệng nói: "No...no...no... Rõ ràng là ông ta không biết tiếng Trung.
Thiên Cô nói: "Vương, hãy để tôi phiên dịch!"
Lục Vân gật đầu và nói: "Hỏi ông ta, ai đã ra lệnh cho ông ta thực hiện loại thí nghiệm gen này, và có bao nhiêu phòng thí nghiệm di truyền như vậy nữa"
Thiên Cô không chỉ giỏi ngôn ngữ của Nam Ngư quốc, anh ta nói tiếng Anh rất trôi chảy, anh ta nhanh chóng dịch các câu hỏi của Lục Vân cho Edeson, hai người trao đổi vài câu.
Rất nhanh.
Thiên Cô trả lời: "Ông ta nói ông ta không biết gì cả, ông ta chỉ cầm tiền để làm việc thôi."
"Cái gì cũng không biết?"
Lông mày Lục vân nhăn một cái, đột nhiên nhấc bổng Edson lên, lập tức bẻ gãy cổ ông ta: "kêu nói tiếng Trung cũng không biết nói, giữ ông lại làm gì"
Pupl Cơ thể của Edson mềm nhữn nằm trên mặt đất.
Mà nhà nghiên cứu run rẩy vừa rồi, đã phiên dịch cho Edson lập tức cầu xin tha thứ nói: "Thiên... Thiên Sáp Vương, tôi có thể nói tiếng Trung, tôi có thể nói tiếng Trung, xin đừng giết tôi!" Lục Vân lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta.
Mặc dù cách bởi chiếc mặt nạ, nhưng nhà nghiên cứu kia gần như ngất đi vì sợ hãi.
“Thiên Cô, đi thôi!"
Lục Vân không để ý tới những nhân vật nhỏ này, xoay người mang theo Thiên Cô rời căn cứ thí nghiệm.
Quần áo của những nhà nghiên cứu này ướt đẫm mồ hôi, họ cảm thấy như mình đã sống sót sau một trận đại thảm họa.
Bên ngoài căn cứ thí nghiệm.