Vương Băng Ngưng hoảng sợ, cô chỉ là một người phụ nữ yếu đuối mà trên người còn đang bị thương, ở lại đây cũng chẳng có tác dụng gì, sẽ làm liên lụy đến Sở Dao.
Vì vậy, cô đã hành động dứt khoát.
Bỏ trốn!
Trong khi chạy trốn, cô còn dốc hết sức liên lạc với tiểu Lục Vân.
Nhưng.
Lục Vân không trả lời cuộc gọi của cô ấy.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Vương Băng Ngưng đang lo lắng tột độ!
Đúng rồi!
Phù bình an!
Sau khi cô ấy trốn thoát khỏi Nam Ngư quốc vài ngày trước, Lục Vân đã nói với cô rằng tấm phù bình an trên người cô thực ra là ý niệm trận pháp, chỉ cần cô gặp nguy hiểm, phải lập tức gọi tên của tiểu Lục Vân.
Không ngờ lần sử dụng thứ hai lại tới sớm như vậy.
"Tiểu Lục Vân, tiểu Lục Vân, em nhanh chóng trở về! Em năm sắp bị người ta đánh chết!"
Lúc này, Lục Vân đang ngủ say trong căn hộ Liễu Giang, điện thoại đã tắt tiếng.
Hắn nghĩ rằng bản thân có thể ngủ ngon nếu chạy đến căn hộ của Liễu Giang, hắn tránh được Vương Băng Ngưng, nhưng lại có một Liễu Yên Nhi khác đến, hành hạ hắn cả đêm, vì vậy hắn chỉ có thể đánh một giấc ngon lành vào ban ngày.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Đang ngủ ngon.
Giọng nói sợ hãi của Vương Băng Ngưng đột nhiên vang lên trong đầu đánh thức hắn dậy.
Chân mày hắn nhất thời nhíu lại. Giọng chị Tư đang rất sợ hãi. Nghe không giống như một trò đùa.
Nếu là đùa thì có thể nói kỹ năng diễn xuất của cô quá mức chân thực, làm diễn viên lồng tiếng trên đài truyền hình cũng không thành vấn đề.