Tà linh giáo chủ có phong cách táo bạo, xưa nay bởi vì muốn ngâm mình bên trong huyết vạc để tu luyện, cho nên việc không mặc quần áo là chuyện rất bình thường.
Hơn nữa ông ta vô cùng tự hào.
Nó có thể được mô tả như một điều lớn lao.
Ngay cả khi chơi đùa với nữ sủng ở trước mặt nhiều tín đồ, cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào.
Thật bất ngờ.
Lục Vân chỉ thờ ơ nhìn ông ta một cái, sau đó nói đùa: "Thứ chỉ dài một hai tấc, cũng đừng nên lấy ra, làm mình thấy xấu hổ chứ."
Chỉ dài một hai tấc?
Tà linh giáo chủ sửng sốt một chút, lập tức ý thức được hắn đang nói mình ngắn....!
Là đàn ông, điều tối ky nhất chính là nghe thấy hai từ một là ngắn hai là nhanh.
Đó là tôn nghiêm của một người đàn ông. Những gì Lục Vân vừa nói rõ ràng là vô cùng
tàn nhẫn, hẳn trực tiếp chà đạp lên sự tôn nghiêm của Tà linh giáo chủ.
Thật là đáng chết !
Tà linh giáo chủ mắng một tiếng, bất ngờ hai tay nắm lại thành quyền đánh ra, nơi quyền đó đấm đáp xuống, một bóng ma huyết long đáng sợ ngưng tụ lại.
Hung ác!
Mạnh mất
Tanh tưởi mùi máu!
"Luyện khí cửu giai?"
Thấy Tà linh giáo chủ ra tay, Lục Vân cũng thu liễm lại vẻ mặt giễu cợt, tập trung lại vài phần.
Không phải vì hắn sợ thực lực của đối thủ, mà bởi vì Tà linh giáo chủ trước mặt là người tu luyện mà Lục Vân đối đầu.
Đây là một sự kiện rất đáng nhớ.