Bên thái dương Lục Vân lập tức hiện ra mấy vạch đen.
Cái gì vậy chứ.
Đúng là bó tay với đôi át này rồi, thế mà bà ấy có tới mấy chỗ để ẩn thân, cmn bà không lẽ bà là chuột chũi sao?
Đường đường là Thiên Đạo tông lại có cái đức hạnh này?
Thật sự là đáng buồn.
Lục Vân nhỏ nhẹ nói: "Không có việc gì, em không hỏi đâu, chờ chị tìm được sư phụ nhớ hãy dùng miếng phù bình an trên người báo tin cho em đó, chị đã nắm được cách sử dụng chưa?”
"Ừ, biết rồi."
Sở Dao móc từ trong bộ ngực nhỏ ra sợi dây chuyền Lục Vân đưa cho mình, nhỏ giọng hô với ý niệm pháp trận: "Tiểu Lục Vân ơi, Tiểu Lục Vân ơi!"
Cô tự biểu diễn cho Lục Vân thấy mình đã biết phương pháp sử dụng.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Lục Vân lắc đầu nói ra: "Quả nhiên là quá ngốc."
"Sư huynh nói cái gì đó?"
"Không có gì, đang khen chị đáng yêu đó!" "He he, thật cảm tạ sư huynh."
Sau khi phá hủy hang ổ của Tà linh giáo, hai người liền cùng nhau đi về biệt thự Lục Nhân, đến xế chiều hôm đó, tiểu mơ màng chị năm liền rời khỏi biệt thự đi tìm sư phụ Thiên Diệu Tử của cô.
Vương Băng Ngưng lại quấn lấy Lục Vân nói: "Tiểu Lục vân Tiểu Lục vân, nếu không em dạy chị tu luyện đi, chị sẽ chia sẽ mấy tài liệu học tập trong máy tính cho em xem."
"Không được, em là người đứng đắn, mấy cái... tư liệu học tập kia của chị, vẫn nên giữ lại cho mình chị thưởng thức đi!"
Lục Vân quả quyết cự tuyệt.