Sau khi vất vả trấn an Vương Băng Ngưng xong. Lục Vân đi một chuyến đến Hạnh Lâm Đường.
Hôm nay người bệnh không nhiều lắm, trên cơ bản đều là đến tìm Dư Hồng Văn kê thuốc, đến đây châm cứu chỉ có tầm hai ba người, đã được Lâm Thanh Đàn châm cứu xong, thế là hắn lại nhàn rỗi.
Lục Vân yên lặng chăm chú quan chị hai.
Đúng là nói về hình thể đúng chuẩn, không thể nào không nhắc đến chị hai của hắn.
Thân thể đẫy đà mà không mập mạp, chỗ nên nhỏ thì nhỏ, chỗ nên to thì to hết mức, mặc dù không cố ý tạo dáng những vẫn có thể nhìn ra một đường cong hình chữ S hoàn mỹ.
Trọng tâm nhắm vào vòng eo thon gọn mềm mại, cùng với cặp đồi trắng nón trước ngực.
Lục Vân nghĩ nghĩ, hình như cũng một khoảng thời gian rồi không có dạy chị hai đánh bida... Ách, không có cầm tay truyền thụ châm pháp cho chị hai mới đúng.
Vì vậy.
Thừa dịp này sẽ Hạnh Lâm Đường không có người bệnh cần châm cứu, Lục Vân gọi Lâm Thanh Đàn vào phòng châm cứu phòng, nhiệt tình nói: "Chị hai, mấy châm pháp lúc trước em dạy cho chị, có lẽ là chị đã thuộc làu hết rồi đúng không, đến đây, hôm nay em sẽ dạy cho chị một bộ châm pháp mới."
Nghe thấy lời này, đôi mắt Lâm Thanh Đàn hơi đỏ lên, đôi mắt óng ánh gợn nước dịu dàng nhẹ nhàng liếc Lục Vân một cái.
Làm sao cô có thể không biết ý tưởng trong đầu tiểu bại hoại này chứ.
Trước kia lúc Lục Vân dạy cô châm pháp, còn dư sức chiếm tiện nghỉ trên người cô, đã thế còn nói cầm tay dạy mới để lại ấn tượng sâu sắc hơn, có thể trực tiếp cảm nhận được độ mạnh yếu khi thi châm, còn có chiều sâu cùng với góc độ khi thi châm.
Cái cầm tay chỉ dạy này giống y như dạy con gái người ta đánh bida, từ phía sau lưng vòng qua vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, đưa tay lên phía trước năm lấy đôi tay của cô gái, bắt đầu thi châm.