Long quốc đã nhiều lần tuyên bố rằng lý do tại sao Hàn Quốc dành chiến thắng là bởi vì những cao nhân ẩn dật của Long quốc chưa thèm ra tay mà thôi.
Thế nhưng đám người Hàn Quốc lại khịt mũi coi thường, nếu như mấy người còn cao nhân ẩn dật thì mời bọn họ ra ngoài đi. Tôi thấy mấy người đang khoác lác thì đúng hơn!
Vì thế, trong những năm qua, Hiệp hội Trung y Long quốc luôn đi tìm những cao nhân y học ẩn dật khắp nơi trên thế giới với hy vọng rằng họ có thể đứng lên và khôi phục lại bộ mặt của Hiệp hội Trung y.
Chỉ là không phải là muốn tìm là tìm được ngay.
Lúc này gặp lại Park Kwok Chang, Nguyễn Ba và những người khác tức nổ mũi.
Tuy nhiên đây không phải là điều tồi tệ nhất.
Điều tồi tệ nhất là Park Kwok Chang lại còn mang theo một số đệ tử tới đây. Có một số người đến từ Nhật Bản, một số người đến từ Nam Ngư quốc, thậm chí có cả người da đen.
Không phải mấy người nói châm cứu thuộc về Long quốc sao?
Nhìn xem! Mở to mắt mà nhìn!
Những người đệ tử này của tôi đến từ khắp nơi trên thế giới. Họ đều là những người đam mê châm cứu nhưng họ không tìm đến mấy người để học mà lại tìm đến tôi, một người Hàn Quốc.
Thử hỏi có tức không chứ? Đương nhiên là tức rồi!
Thiệu Ngọc Thành lập tức đỏ mặt, tức giận nói: “Park Kwok Chang, ông kiêu ngạo cái gì? Trước đây tôi thua ông là do bất cẩn thôi, ông có can đảm thi lại với tôi một lần nữa không?”
“Ha ha, chỉ là một kẻ thất bại, ông không có tư cách!"
Park Kwok Chang nhìn Thiệu Ngọc Thành với vẻ khinh thường, cười lạnh nói: “Hôm nay tôi tới đây là vì nghe một thương nhân nói rằng ở đây có một vị thần y đặc biệt giỏi về châm cứu. Hôm nay tôi tới đây để thách đấu với vị thần y đó?”
Lời này vừa nói ra, nhất thời tất cả mọi người đều trầm mặc.
Thực ra khi nhìn thấy Park Kwok Chang, bọn họ cũng đoán được ý định của ông ta.
Cũng giống như nhiều năm trước.