Với hẳn, phương pháp của Park Kwok Chang không khác gì gãi ngứa.
Mà khoảnh khắc khi luồng khí tức màu vàng kia đi vào kinh mạch, nó đã bị chân khí trong cơ thể Lục Vân nuốt chửng.
Sắc mặt của Lục Vân không hề biến đổi nhưng sắc mặt của Park Kwok Chang lại tái nhợt, Ông ta kêu lên đầy vẻ kinh ngạc: “Làm sao có thể? Làm sao mà cậu ta lại hoàn toàn không có phản ứng gì?”
Ông ta vô cùng sửng sốt.
Đến cây châm thứ 10, Lục Vân không có phản ứng đã đành nhưng tại sao ông ta đã dùng khí vận châm mà vẫn không có phản ứng gì?
Dù không chết vì đau thì chí ít cũng phải cau mày chứt
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra với cơ mặt của cậu ta vậy?
Khiến cho người ta tự ti lắm đấy có biết không?
Park Kwok Chang thực sự không biết nên nói gì, ông ta mở to mắt nhìn Lục Vân, không thể tin được chuyện xảy ra trước mắt.
Lúc này, sắc mặt của Lục Vân khẽ động. Nhưng chẳng hề có biểu hiện đau đớn gì cả.
Thay vào đó, hắn nở nụ cười vui vẻ, nói: “Ngài Park đến từ Hàn Quốc, không biết ông đã từng nghe nói về một thành ngữ của Long quốc chúng tôi 'cóc đi quốc, khỉ cài hoa chưa?”
“Cậu có ý gì?” Park Kwok Chang nói.
“Có nghĩa là dùng khí vận châm được lưu truyền từ Long quốc tới Hàn quốc. Nếu như ông lại dám quay trở lại để thách thức tổ tiên của mình thì chí ít cũng nên học hết toàn bộ về dùng khí vận châm chứ. Biết nửa vời thì xấu hổ lắm đấy có biết không?”
Sau khi Lục Vân cười nói xong, kim châm trên người hắn đột nhiên bản ra căm vào thân thể Park Kwok Chang.
Điều đáng sợ nhất đó là tất cả mũi kim châm
đâm vào hoàn toàn tương ứng với các huyệt mà Park Kwok Chang vừa đâm vào trên người Lục Vân, mỗi mũi kim không sâu cũng không nông, chính xác 0.5 tấc.
Ngay tức khắc, mọi người có mặt ở hiện trường đều há hốc mồm trước một màn này.
Rốt cuộc đây là sức mạnh thần thông gì vậy? “Cậu...Cậu cũng là cao thủ dùng châm!”