Sau một đêm nghỉ ngơi, tinh thần của cậu ta đã khôi phục hoàn toàn.
Lâm Thanh Đàn lạnh lùng nói: “Anh tới đây làm gì?”
Khoảnh khắc người Nhật Bản nhìn thấy Lâm Thanh Đàn, đôi mắt cậu ta tỏa ra ánh lửa rực rỡ. Cậu ta cười nói: “Cô Lâm, tôi đến đây muốn bái cô làm sư phụ.”
Cậu ta nói tiếng Long quốc còn trôi chảy hơn cả sư phụ Park Kwok Chang của cậu ta.
Lâm Thanh Đàn cau mày: “Muốn bái tôi làm sư phụ? Anh không bị sốt đấy chứ?”
“Không không, tôi không hề bị sốt. Là bởi vì hôm qua tôi ngưỡng mộ khả năng châm cứu của cô Lâm nên tôi muốn bái cô làm sư phụ.” Người Nhật Bản nói.
Lâm Thanh Đàn lộ vẻ mặt ngỡ ngàng: “Sư phụ của anh đồng ý hả?”
“Ha ha, khả năng châm cứu của lão già kia kém cỏi, căn bản không có tư cách làm sư phụ của tôi. Chỉ có cô Lâm, là người tôi ngưỡng mộ nhất mới có thể trở thành sư phụ của tôi.”
“Tôi không phải là sư phụ của anh.”
Lâm Thanh Đàn từ chối ngay tức khắc: “Theo như Long quốc, hành vi của anh là phản bội cho nên tôi không thể nhận anh làm đệ tử được. Anh nên quay lại và học tập theo Park Kwok Chang cho tốt đi!"
“Cô Lâm, cô đừng tuyệt tình như thế, tôi thành tâm thật mà”
Người Nhật Bản vẫn không chịu từ bỏ.
Dư Hồng Văn không chịu nổi quát lới lày, thăng nhãi Nhật Bản kia, cậu không hiểu tiếng người à? Đã bảo cút ngay đi cơ mà, cậu muốn ăn chổi của tôi à?”
Ông lại cầm chổi lên.