Cậu người Nhật rời đi không bao lâu, ánh mắt của Lục Vân nhanh chóng thu hồi lại, trên khóe miệng xuất hiện một nụ cười tinh nghịch.
Tất nhiên hắn không bị trúng huyễn thuật.
Với trình độ gà mờ của cậu người Nhật đó làm sao Lục Vân có thể trúng chiêu chứ.
Đối với viên độc dược màu đỏ.
Lục Vân đè cổ họng xuống, há miệng phun ra.
Viên độc dược còn nguyên vẹn.
Ngay khi ném viên độc dược vào miệng, Lục Vân đã dùng chân khí bọc nó lại, khiến cho tác dụng của nó hoàn toàn không thể nào phát huy được.
Vào Hạnh Lâm Đường.
Lâm Thanh Đàn ngạc nhiên hỏi: "Em trai, vừa rồi em nói chuyện gì với cậu người Nhật đó vậy?"
Cô cảm thấy rất khó hiểu.
Nguyên nhân chính là vừa rồi hai người ở bên ngoài trò chuyện rất vui vẻ, đặc biệt là khi cậu người Nhật rời đi, tâm tình cậu ta có vẻ rất tốt, cũng không biết em trai đã nói gì với cậu ta.
Lục Vân nói một cách bí ẩn: "Chúng ta lên xe trước đi, lên xe rồi nói chuyện sau."
"Được!"
Lâm Thanh Đàn không còn cách nào khác ngoài việc tạm thời kìm nén sự tò mò của mình, quay sang Dư Hồng Văn và nói: 'Lão Dư, ông cũng về sớm nghỉ ngơi đi, có em trai tôi đưa về nhất định sẽ không có vấn đề đâu."
Dư Hồng Văn gật gật đầu.
Có sư phụ đi cùng cô Lâm, đương nhiên ông cảm thấy yên tâm, nhưng vẫn không thể không nói: "Sư phụ, tôi không nghĩ cậu người Nhật đó lại đơn giản như vậy, cho nên đừng lại gần cậu ta quá."
Vừa rồi Lục Vân và cậu người Nhật đó cười nói với nhau, tất nhiên, Dư Hồng Văn cũng thấy cảnh đó.