Sau khi Lâm Thanh Đàn ngủ thiếp đi, Lục Vân đã gửi vị trí cho người Nhật Bản.
Người Nhật Bản vội vàng chạy tới. Khi nhìn thấy Lục Vân, cậu ta không khỏi khen ngợi: “Hiệu suất của anh cao thật”
“Đương nhiên rồi.”
Lục Vân mỉm cười, sau đó đưa chai nước khoáng trong tay cho người Nhật Bản và nói: “Mời anh uống nước.”
Người Nhật Bản sửng sốt nói: “Tôi không khát.”
Bây giờ là lúc nào rồi mà còn uống với chả nước. Hiện giờ trên xe đang có một cô gái như hoa như ngọc, người Nhật Bản chỉ hận không thể lên xe ngay lập tức nên giờ này làm gì có tâm trạng uống nước.
“Mời anh uống nước.”
Người Nhật Bản đang định lao lên xe nhưng lại chợt nhìn thấy Lục Vân dùng thân thể chặn cửa xe và lặp lại lời nói vừa rồi.
Người Nhật Bản cau mày nói: “Tôi nói rồi tôi không khát. Anh bị làm sao vậy? Mau tránh ra, đừng quấy rầy tôi làm chuyện quan trọng.”
Nói xong, người Nhật Bản duỗi tay muốn đẩy Lục Vân ra nhưng lúc này, Lục Vân đã né sang một bên và dùng tay trái túm tóc người Nhật Bản, ấn đầu cậu ta đập vào cửa xe.
Ẩm!
“Thăng nhãi ranh, ông đây mời uống nước. Nghe không hiểu ư?”
Lục Vân hừ lạnh một tiếng, một tay ấn đầu người Nhật Bản còn tay kia cầm lấy chai nước rót vào miệng cậu ta một cách thô bạo.
Ừng ực ừng ực!
Một chai nước khoáng tẩm thuốc được rót vào miệng của người Nhật Bản chỉ trong chớp mắt.