Park Kwok Chang vốn dĩ nghĩ Lục Vân muốn biện giải, giải thích hắn không liên quan gì đến chuyện Kimura mất tích, ai ngờ đâu, câu đầu tiên hắn nói lại là, thừa nhận hắn giết Kimura.
Quá đột nhiên.
Đột nhiên đến mức Park Kwok Chang còn không kịp phản ứng lại.
Ông ta còn cố ý nghĩ trước mấy câu hỏi để tra hỏi Lục Vân, không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như vậy.
Lục Vân tưởng ông ta nghe không rõ nên hắn đã lặp lại lần nữa: "Cậu đệ tử người Nhật của ông, đã biến thành phân bón, vĩnh viễn lưu tại Long quốc của chúng tôi, là tôi đã tự tay biến hẳn thành phân bón”
Lục Vân biết rõ.
Cái sự tình giấu giếm cũng không được bao lâu.
Một kẻ ngoại quốc mất tích ở Long quốc, chỉ cần Park Kwok Chang báo lên trên, chính phủ Long quốc rất nhanh sẽ chú ý tới.
Ngày đó, từ Hạnh Lâm Đường đến khu rừng ngoại ô rừng có không ít camera.
Nếu muốn tra ra chân tướng, không khó.
Chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian sớm hay. muộn thôi.
Thay vì phải lãng phí sức lực của chính phủ Long quốc, tốt nhất là thừa nhận luôn.
Lục Vân hẳn trước giờ chưa bao giờ sai. Park Kwok Chang rõ ràng là bối rối một hồi, sau đó ánh mắt lại trầm xuống, n‹ đang nói cái gì không?”
"Đương nhiên."
Lục Vân thẳng thắn trả lời: "Tên quỷ Nhật dám đánh chủ ý lên người chị hai tôi, còn dám sử dụng cả thuốc mê và thuốc độc, tôi không giết cậu ta là không thể nào."
Park Kwok Chang nghe thấy lời này, cổ lập tức hơi rụt lại, sau lưng cảm thấy lạnh toát.
Tên hung thủ giết người này, rốt cục đã nghĩ gì vậy... rõ ràng đã giết người mà còn nguyên dáng vẻ tự tin như vậy.
Quá bình tĩnh.
Quá mức nhẹ nhàng.
Park Kwok Chang bất giác mất đi vài phần khí thế, không dám lớn tiếng chất vấn Lục Vân nữa, sợ Lục Vân không vui, sẽ nhẹ nhàng biến ông ta thành phân bón y như thế.
"Kimura là người lỗ mãng, cậu hơi giáo huấn cậu ta một chút là được rồi, tại sao phải giết chết chứ." Park Kwok Chang nói.
Lục Vân cười nhẹ một tiếng.
Không nói gì.