Ngày hôm qua Hồ Vĩ Bình nôn cả một ngày, mật đều thiếu chút nữa cũng nôn ra theo, hôm nay lúc tỉnh dậy đã đến giữa trưa.
Đau đầu muốn nứt ral
Vừa mở mắt, ông ta bất chấp đau đầu, vội vàng gọi con trai hắn Hồ Siêu tới bên cạnh.
Khoảnh khắc nhìn thấy Hồ Siêu, sắc mặt Hồ Vĩ Bình đột nhiên biến đổi.
Chỉ thấy trên đầu con trai ông quấn một vòng băng gạc màu trằng, vội hỏi: "Đầu của con, là Lục tiên sinh đánh sao?"
Ngữ khí của Hồ Vĩ Bình, không phải phẫn nộ, mà là hoảng Sợ.
Hồ Siêu lắc đầu nói: "Không phải, đây là con tự dập đầu xuống nền”
“Vậy...... Lục tiên sinh thế nào rồi?”
Ngày hôm qua Hồ Vĩ Bình uống rượu xong liền ngất đi, cho nên cũng không biết chuyện xảy ra sau đó.
Vẻ mặt Hồ Siêu có chút xấu hổ: "Ngày hôm qua... con cũng ngất đi rồi, ba, Lục tiên sinh kia, rốt cuộc là ai?"
Hồ Siêu rất nghi hoặc.
Hồ Vĩ Bình thở dài nói: "Còn nhớ cha đã nói với con, Giang Thành xuất hiện một vị thần y rất lợi hại không?"
Hồ Siêu gật đầu.
Việc này hắn đương nhiên nhớ rõ, bởi vì vừa mới hai ngày trước Hồ Vĩnh Bình vừa nhắc với hẳn chuyện này.
Nghe nói vị thần y kia, hiểu được Cửu Chuyển Hồi Dương Châm Pháp, ngay cả quốc y đại sư Dư lão, sau khi nghe nói đều muốn bái hắn làm thầy.
"Cha, chẳng lẽ vị thần y mà cha nói, chính là Lục tiên sinh?" Hồ Siêu tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, hỏi.