“Không nói?”
Lục Vân lại nhẹ nhàng đưa một chân lên rồi hạ xuống, lần này không chỉ đá gãy xương sườn của hẳn, còn đem nội tạng của hẳn đá cho nát bấy.
Bên trong khoang miệng và xoang mũi của tên sát thủ tràn ngập máu tươi sau đó không ngừng ọt ọt ra bên ngoài, lúc này hẳn vẫn ngang bướng gầm lên một tiếng nói: "Tôi sẽ không khai bất cứ thứ gì, giết tôi đi!"
“Giết? Nào có dễ dàng như vậy.”
Lục Vân cười lạnh một tiếng, một bộ cửu chuyển hồi dương châm trong nháy mắt đâm tới, nhưng mà cũng là phiên bản ngược dùng để tra tấn người khác.
Châm đầu tiên.
Sát thủ nhịn.
Mũi thứ hai.
Sát thủ cũng nhịn xuống.
Cho đến mũi thứ năm.
Hảẳn bắt đầu lộ vẻ đau đớn.
Mũi thứ bảy.
Đau đến không muốn sống nữa.
Mũi thứ mười.
Tên sát thủ trực tiếp sụp đổ, linh hồn của hắn như đang bị xé nát.
“Giết tôi! Cầu xin cậu giết tôi đi!”
Ngũ quan sát thủ cau có, nỗi thống khổ này hẳn thật sự chịu hết nổi rồi.
“Chỉ cần nói ra là ai phái anh tới, tôi có thể cho anh chết một cách dễ chịu.”