Trương Vận liên tục ra tay mấy chiêu, kết quả đều bị Lục Vân dễ dàng tránh thoát, khiến sắc mặt hắn ta âm trầm đến mức đóng băng, thậm chí đã bắt đầu dâng lên sát khí.
Đan Dương Tông cấm đệ tử trong môn phái tự giết lẫn nhau, nhưng Trương Vận nhận định tên đầu trọc Lục Vân này nhất định là giả mạo.
Cho nên hắn ta ra tay rất tàn nhẫn. Lục Vân liên tục né tránh làm hắn ta càng không xuống đài được.
Tôn Hiểu Tuyết đứng bên cạnh nhìn hai người đột nhiên đánh nhau thì vội vàng lôi kéo cánh tay Mạc Thanh Uyển và nói: "Thanh Uyển, mau khuyên họ đi!"
Cô còn muốn làm quen với em trai đầu trọc bảnh bao này, nếu như hắn bị Trương Vận làm hỏng mặt thì đáng tiếc biết chừng nào!
Mạc Thanh Uyển nhíu mày lại và nói: "Trương sư huynh, tôi không tính toán chuyện vừa rồi với cậu ta, các người đừng vì tôi mà tổn thương hòa khí đồng môn."
Mặc dù cô là người của Vân Sơn Thư Viện, nhưng tuổi tác của Trương Vận lớn hơn cô nên cũng gọi một tiếng
"Trương sư huynh”.
Mạc Thanh Uyển nghĩ nguyên nhân hai người đánh nhau là vì vừa rồi Lục Vân xúc phạm đến cô.
Sắc mặt Trương Vận khó coi nói: "Cô Mạc, đây không phải là vấn đề cô so đo hay không, mà là vấn đề an toàn của Đan Dương Tông, tôi hoài nghỉ người này không phải là đệ tử của Đan Dương Tông."
Một người không rõ thân phận đột nhiên trà trộn vào tông môn, đây là vấn đề an toàn.
Nói thế nào Trương Vận cũng không bỏ qua cho Lục Vân. Hắn ta tiếp tục ra tay.
Nhưng hắn ta còn không chạm được vào góc áo của Lục Vân, ngược lại làm mình mệt đến thở hồng hộc.
Dù sao cũng là tu luyện giả chuyên luyện đan thuật, thực lực có thể mạnh đến đâu chứ.
Hiện tại Trương Vận rất hối hận.