Ghen tuông trong lòng Lục Vân bộc phát, gầm thét một tiếng và nói: "Cô kia, xem ra không cho cô một bài học thì cô không biết uy phong của ông đây!”
Tiếng rống vừa dứt.
Thân hình Lục Vân lóe lên, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt Mạc Thanh Uyển, cười lạnh một tiếng rồi bá đạo đánh một chưởng ra.
Chát! Vừa nhanh vừa độc!
Vừa vặn đánh vào chỗ cong vểnh kia của Mạc Thanh Uyển, làm dấy nên từng cơn gợn sóng.
Trong khoảnh khắc, mọi âm thanh đều tắt ngúm.
Trương Vận trợn tròn mắt, nhất thời quên luôn tiếp tục đánh Lục Vân.
Tôn Hiểu Tuyết trợn tròn mắt, hơi hối hận vừa rồi tại sao mình không ra tay theo, nếu vậy không chừng em trai đầu trọc này cũng tiếp xúc thân mật như vậy
với mình một lần!
Mạc Thanh Uyển cũng trợn tròn mắt, đầu óc trống rỗng, thân thể như bị điện giật, run rẩy không thôi.
Cô lớn đến tuổi này chưa từng bị đàn ông đánh mông, đây là... Đây là sỉ nhục lớn đến mức nào!
Ngay khi Mạc Thanh Uyển mất đi khả năng suy nghĩ mấy giây....
Chát chát chát!
Lại mấy cái tát vang dội liên tục vang lên.
"A——"
Mạc Thanh Uyển hét lên một tiếng, rốt cục cũng tỉnh táo lại, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng như muốn nhỏ máu, đôi mắt lạnh lẽo nổi giận trừng về phía Lục Vân.
"Đầu trọc đáng chết! Tôi giết cậu! !"
Vừa rồi Mạc Thanh Uyển chỉ muốn giúp Trương Vận một tay nên cũng không đánh thật, nhưng lúc này trên người đột nhiên bắn ra hơi lạnh.
Đầu trọc đáng chết đánh một lần thì thôi đi, còn liên tục đánh mấy cái!
Từ trước tới nay Mạc Thanh Uyển chưa từng gặp ai hèn hạ hạ lưu như vậy. Sự lạnh lẽo lập tức tuôn ra.