Kỳ thật Mộc Bình rất muốn nói họ không chỉ không có quyền trừng phạt Lục Vân mà còn không có thực lực này.
Bà ta cố nhịn xuống không nói.
Nhưng Vu trưởng lão lại không vui, ông ta phụ trách quản lý kỷ luật của Đan Dương Tông, Mộc Bình vượt quyền thì thôi mà còn nói ông ta không có quyền trừng phạt Lục Vân.
Đây không phải là đang bỉ mặt ông ta sao? Không phải đang nói đùa sao?
Hôm nay dù Lục Vân thật sự là đệ tử của Lưu Lão, dù ông trời hay .Jesus có đến thì cũng không cứu được Lục Vân.
Ai cũng không cứu được hắn, lão Vu này nói đó!
Vu trưởng lão sầm mặt lại, nói: "Mộc trưởng lão, trừng phạt đệ tử vi phạm kỷ luật trong môn là bổn phận của tôi, bà đừng nhúng tay!"
Nhúng tay? Bà đây đang cứu ông đấy!
Mộc Bình trừng mắt, đành đi đến bên cạnh Vu trưởng lão rồi nhỏ giọng nói một câu.
"Người..."
"Khụ khụ!"
Vu trưởng lão bỗng trừng lớn hai mắt, suýt đã nói ra mấy chữ 'người thừa kế ý chí của Thanh Đế, cũng may kịp thời bị Mộc Bình cắt ngang.
"Hiện tại ông biết vì sao chúng ta không có quyền lực xử trí Lục Vân chưa?” Mộc Bình khẽ nói.
Vu trưởng lão mang vẻ mặt phức tạp nhìn Lục Vân một cái.
Thì ra người thừa kế ý chí của Thanh Đế thần bí kia chính là tên thanh niên đầu trọc trước mắt, nói vậy là mình thật sự không có quyền xử trí hắn.
Nhưng ông ta phải trả lời cho Mạc Thanh Uyển thế nào đây?
Nói cho cô sự thật?