Đệ tử tông môn khác chỉ cần nhìn thấy đối phương là đầu trọc, lại hỏi một chút, hóa ra là đệ tử của Đan Dương Tông, sau đó không dám tuỳ tiện đắc tội, thậm chí còn chủ động chạy tới nịnh bợ.
Vậy nở mặt nở mày biết chừng nào!
Mạc Thanh Uyển và Tôn Hiểu Tuyết nghe xong thật câm nín.
Lần này tìm kiếm đầu trọc Lục Vân càng khó hơn nữa.
Có lẽ cả Lục Vân cũng không ngờ chỉ một hành động vô thức của mình đã khiến Đan Dương Tông nổi lên phong trào cạo đầu này.
Cả Tông Chủ Cốc Thanh Sơn cũng lên tiếng tán dương hành vi cạo trọc, đồng. thời còn nói trọc đầu quang vinh hiếm thấy, làm đám người kinh ngạc đến ngây người.
Mà những người hói đầu trời sinh lập tức tìm về tự tin.
Mọi chuyện đều là nhờ Lục Vân ban tặng.
Tôi không ở Côn Luân, nhưng Côn Luân luôn có truyền thuyết đầu trọc của tôi.
Lục Vân cũng không biết tình hình này, hắn đã về đến nhà, khi nhìn thấy tạo hình này của hẳn thì mấy người chị mỹ nữ đều giật mình kêu lên.
Vương Băng Ngưng còn suýt nghĩ hắn là tên trộm đầu trọc vào nhà ăn cắp, dao phay đã vung đến bên cổ Lục Vân thì mới phát hiện là em trai của họ trở về.
Lục Vân cũng không tiện giải thích lông mày và tóc của mình bị linh hỏa đốt rụi, muốn giải thích thì nhất định phải nói từ chuyện hắn bị Cốc Thanh Sơn giật dây tiến vào Đan Dương Tháp.
Rất phí nước bọt.
Cho nên Lục Vân oán giận nói: "Các chị không biết Tông Chủ Đan Dương Tông kia là lão già hói đầu tâm lý biến thái lại không có tố chất, nhất quyết cạo
trọc đầu em mới bằng lòng để chị hai đi vào lĩnh ngộ tâm pháp."
"Em có thể làm sao đây, đương nhiên là chịu nhục, ai bảo em yêu các chị như vậy, chỉ cần tốt cho các chị thì rơi mấy cọng tóc đã đáng là gì."
Làm sao các chị tin được lý do hiếm thấy như thế, nhưng họ cũng không hỏi rõ mà không chút lưu tình trắng trợn chế giễu Lục Vân một hồi.