Như vậy không được, các chị đều là mỹ nữ sống trong căn biệt thự này, dù mình đã biến bọn họ thành người tu luyện, nhưng đụng phải kẻ cuồng theo dõi thì không phải chuyện gì tốt.
Ví dụ như mấy món đồ lót đang được phơi ở trên ban công chẳng hạn, sao có thể để người đàn ông khác nhìn thấy chứ?
Tuyệt đối không được! Liễu Yên Nhi tiếp tục nói:
“Chính là cảm giác này, mấy ngày hôm trước chỉ mơ hồ cảm thấy thôi, nhưng hôm nay hình như lại mạnh hơn cho nên chị mới ra ngoài kiểm tra một lượt.”
“Kết quả sao rồi?” Vương Băng Ngưng sốt ruột hỏi.
“Đương nhiên là không phát hiện ra rồi, nếu không bà đây đã cho kẻ cuồng rình trộm đó một trận.”
“Cho nên chị chỉ đang dọa người khác thôi, Liễu Yên Nhi chị quá đáng!” “Vương Băng Ngưng em nói gì?” “Gọi chị là Liễu Yên Nhi đấy, làm sao? Liễu Yên Nhi Liễu Yên Nhi!”
“Được đấy Vương Băng Ngưng, Lâm Thanh Đàn không có ở nhà, em lại muốn cãi nhau với chị đúng không, có tin bà đây lấy băng dính dán mồm em lại không?”
“tLục Vân em xem, Liễu Yên Nhi dữ dẫn quá, sau này không thể cưới một người vợ như chị ấy được.” Vương Băng Ngưng buồn rầu nói.
Liễu Yên Nhi nổi giật, quát to một tiếng: “Vương Băng Ngưng, đừng tưởng em ôm Tiểu Lục Vân thì chị sẽ bỏ qua cho em, có bản lĩnh xuống đấu một mình đi!”
“Một mình thìm một mình, em sợ chị chắc?”
Vương Băng Ngưng rời khỏi người Lục Vân, khí thế hừng hực lao tới chỗ Liễu Yên Nhi.
Hai người đều là Luyện Khí kỳ, ai sợ ai chứ!
Lục Vân không nói thêm gì, lười quản, hắn quay đầu nhìn Diệp Khuynh Thành đang ngồi ngay ngắn trên ghế salon, dáng người yểu điệu, đôi chân dài tinh tế vắt chéo lên nhau, duy trì tư thế tao nhã và xinh đẹp.
Cô đã khôi phục trạng thái bình thường.