“Em nói bên ngoài có người theo dõi mà mọi người còn không tin, giờ đã tin em không lừa mọi người chưa?” Liễu Yên Nhi hơi tức giận, cũng hơi tủi thân nói.
Nhất là Vương Băng Ngưng, không tin mình thì thôi, còn cho rằng mình dọa người, muốn đánh nhau với cô.
Liễu Yên Nhi cực kì uất ức.
“Mọi người ở lại phòng khách đi, em ra ngoài xem thử.” Lục Vân báo lại một câu rồi nhanh chóng rời khỏi biệt thự. Đây không đơn giản chỉ là rình trộm nữa.
Đối phương là người tu luyện, có thể vì mình mà tới, nếu không cũng sẽ không theo dõi nhiều ngày như thế, vừa lúc mình đã về nên người kia mới lộ ra khí tức.
Sau khi Lục Vân rời đi, ba người Diệp Khuynh Thành đều im lặng, quyết định đi theo xem sao.
Bên ngoài biệt thự Lục Nhân, một người đàn ông cường tráng đang nhanh chóng tiến lại gần, vẻ mặt hờ hững, nhưng trong hai mắt lại có sát ý mạnh mẽ.
Người đàn ông đột nhiên dừng lại!
Bởi vì tốc độ quá nhanh nên khi hắn ta dừng lại, hai chân dậm mạnh xuống đất, tạo thành hai cái hố lớn.
Đối diện với hắn ta là một thanh niên đầu trọc. “Thiên Sáp Vương!”
Người đàn ông lạnh nhạt nhìn chăm chăm vào Lục Vân, chậm rãi hé miệng nhả ra ba chữ.
Lục Vân nheo mắt lại, hình như cũng bất ngờ nói: “Quả nhiên là tới vì ta, nhưng ngươi có thể nhắc tới ba chữ Thiên Sáp Vương, quả thật khiến ta bất ngờ.”
Hắn không biết người đàn ông này, nhưng cảm nhận được khí tức của người tu tiên, hắn suy đoán có lẽ đối phương đến từ núi Côn Lôn.
Quỷ Kiếm Tông?
Thư viện Vân Sơn?
Lục Vân nhớ lại, người có thù hận với mình cũng chỉ có hai thế lực này.