“Không thành vấn đề.”
Vương đạo trưởng nhận mã não, lại thi pháp, một lúc lâu sau mới lắc đầu nói: “Cũng vậy.”
Hiển nhiên, tên Kim Đan kỳ kia cũng không còn hài cốt.
Vẻ mặt Chu Cao Phong u ám, tơ máu trong mắt dày đặc nhưng đã tỉnh táo hơn ban nãy nhiều.
Đây là kết quả lão ta dự đoán được.
Im lặng một lúc, Chu Cao Phong khàn giọng hỏi: “Vương đạo trưởng, vị trí đại khái là ở đâu?”
“Phía nam Long Quốc, đại khái là ở vùng Giang Nam, cụ thể là thành phố nào thì xin thứ cho bần đạo bất lực.”
“Vương đạo trưởng đã hết sức rồi, không trách ngài.”
Chu Cao Phong lắc đầu, sau đó lại im lặng đến đáng sợ, ánh mắt lập lòe, không biết suy nghĩ cái gì.
Vương đạo trưởng thở dài một hơi, vỗ vai lão ta nói:
“Chu gia chủ nén bi thương, tôi tin rằng tên hung thủ kia sớm muộn cũng sẽ bị đem ra trước công lý.” Nói xong ông ta rời đi.
Cho dù ông ta còn ở đây cũng không giúp gì được cho Chu Cao Phong.
Sau khi Vương đạo trưởng rời đi, Chu Cao Phong xiết chặt mã não bản mạng của con trai trong tay.
Một lúc lâu sau, Chu Cao Phong gọi một gã Kim Đan kỳ trong tộc tới, lạnh lão. dặn dò:
“Cậu dẫn theo vài người Kim Đan kỳ khác, đến tỉnh Giang Nam điều tra từng thành phố một, dù phải đào ba thước đất cũng phải moi được tên đó ral”
“Vâng.” Trên mặt người đó lộ ra vẻ khó xử, nhưng vẫn đồng ý.
Không có manh mối gì, chỉ biết một nơi là tỉnh Giang Nam, đâu dễ kiếm ra hung thủ như vậy!
Tuy rằng diệt tích tỉnh Giang Nam không lớn, nhưng muốn tìm được người chẳng khác gì mò kim đáy bể.
Nhìn vẻ mặt âm u của gia chủ, người kia cũng không dám cãi lời, không thể làm gì khác ngoài đồng ý, chờ đến tỉnh Giang Nam đi một vòng, không tìm được thì tính saul
“Chờ chút đã."