Vẻ mặt Tiêu Vô Hải nặng nề, hỏi dò: “Cho nên hôm nay Thần Quân điện hạ chuẩn bị tìm ông già này để hỏi tội ư?”
Trong lòng ông ta đã có sát ý, chẳng qua đây là Võ Minh, không tiện làm gì.
Lục Vân xua tay nói: “Tôi không có chút hứng thú nào với mấy mối thù cũ của các người, tôi chỉ muốn hỏi ông một chút, giờ Liễu Kình Thiên còn sống không?”
“Còn.”
Tiêu Vô Hải im lặng chốc lát, gật đầu.
“Ông ấy ở đâu?” Liễu Yên Nhi vội vàng hỏi.
Liễu Kình Thiên này rất có thể có liên quan đến thân phận của cô ấy, nên mới sốt ruột như thế.
Tiêu Vô Hải như có điều suy nghĩ, nhìn Liễu Yên Nhi một cái, hỏi: “Cô gái này là?”
“Ông không cần biết là ai, chỉ cần nói cho chúng tôi giờ Liễu Kình Thiên ở đâu?” Lục Vân lạnh lùng nói.
Tiêu Vô Hải suy nghĩ một chút, nói: “Thực lực của Liễu Kình Thiên rất mạnh, địa lao không nhốt được ông ta nên tôi đã chuyển ông ta tới ngục giam Long Hồn từ lâu rồi.”
Ngục giam Long Hồn rồi.
Đây là ngục giam chặt chẽ nhất Long Quốc, có thể bị áp giải vào ngục tù này. không kẻ nào không phải kẻ cực kì hung ác, hơn nữa còn có thực lực cực kì mạnh.
Tuy rằng Lục Vân không biết ngục giam Long Hồn, nhưng từ lời Tiêu Vô Hải nói, không khó để hiểu rằng ngục giam Long Hồn này chắc chắn cực kì nghiêm ngặt.
“Dẫn chúng tôi đi xem.”
“Này...”
“Có vấn đề gì không?”
“Không có vấn đề gì, chỉ là ngục giam Long Hồn này không ở thủ đô, mà nằm trong một hải vực ở phía đông Long Quốc, là một ngục giam dưới biển sâu.” Tiêu Vô Hải trả lời.