Xem ra Liễu Kình Thiên này ở trong ngục giam Long Hồn đã trở thành kẻ điên rồi.
Trong lòng sợ hãi, cho dù cách một cái lồng giam trận pháp cũng cực kì kiêng dè.
Lục Vân biết được cai ngục đang sợ, lạnh nhạt nói: “Ra ngoài trước đi, Liễu Kình Thiên này không tổn thương tôi được.”
“Vâng.”
Cai ngục lập tức rời đi.
Tên điên Liễu Kình Thiên này, trên người có hơi thở hắc ám rất đè nén khiến người khác khó chịu, không muốn ở lại chút nào.
Sau khi cai ngục rời đi, nơi này cũng yên lặng theo. Lục Vân nhìn chăm chằm bóng dáng trong lồng giam.
Trong lồng giam trận pháp, ánh sáng rất ảm đạm, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng lưng toàn khung xương của Liễu Kình Thiên.
Lục Vân mở Huyền Chân Nhãn ra. Một mặt là để nhìn rõ hơn chút, mặt khác là đang cố gắng xem con U Hồn tộc ẩn trong cơ thể Liễu Kình Thiên.
Kết quả không có gì đáng ngạc nhiên, hắn thất bại.
Lục Vân không thể không thừa nhận, Huyền Chân Nhãn của hắn không có tác dụng gì với U Hồn tộc.
“Liễu Kình Thiên, tự giới thiệu một chút, tôi là Lục Vân, bọn họ gọi tôi là Vân Thiên Thần Quân, hoặc là Thiên Sáp Vương.” Lục Vân chủ động giới thiệu, phá vỡ
im lặng, chỉ là bóng dáng trong lồng giam kia không có chút phản ứng nào.