Lục Vân không hề nhúc nhích, quay đầu nhìn Lục Yên Nhi bên cạnh, hỏi: “Chị Yên Nhi, có nhớ ra gì không?”
Lúc này vẻ mặt Liễu Yên Nhi cực kì hoang mang.
Trên người Liễu Kình Thiên có hơi thở khiến cô cực kì quen thuộc, nhưng cảm giác quen thuộc này không phải vì hai người có chung dòng máu.
Liễu Yên Nhi nhìn chằm chằm vào Liễu Kình Thiên, hỏi: “Trước đây chúng ta có quen biết không?”
Chuyện khi còn bé, Liễu Yên Nhi không nhớ được rõ, giống như ký ức đã bị người ta phong ấn lại, chỉ có chút ấn tượng về Ám Ảnh các.
Cho tới hôm nay khi nhìn thấy Liễu Kình Thiên, cảm giác quen thuộc bị vùi lấp sâu trong ký ức Liễu Yên Nhi mới bị đánh thức.
Trực giác nói cho cô biết, Liễu Kình Thiên này chắc chắn có quan hệ gì đó với mình, nhưng loại quan hệ này không giống máu mủ tình thân, cho nên Liễu Yên
Nhi mới hoang mang.
Nghe thấy giọng của Liễu Yên Nhi, Liễu Kình Thiên quay phắt lại, dùng ánh mắt đầy tơ máu nhìn cô chằm chằm.
Đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi bị giam vào ngục giam Long Hồn, ông ta cẩn thận nhìn kĩ một người.
Một giây, hai giây, ba giây.
Trong hai mắt vốn tràn ngập vẻ điên cuồng và dữ tợn của Liễu Kình Thiên bỗng nhiên lóe lên chút mờ mịt.
Lục Vân thấy thế, biết chuyện này không đơn giản, vì vậy lấy ra một tấm hình mà mình tìm được từ nơi nào đó ở nhà họ Ngô, giơ lên trước mặt Liễu Kình Thiên.
Trong hình chính là Liễu Yên Nhi khi còn bé. Khí tức âm u thối nát bất chợt dao động kịch liệt.
Ký ức của Liễu Kình Thiên như thủy triều điên cuồng ào ra, khiến cơ thể chỉ còn xương cốt của ông ta run lẩy bẩy, điên cuồng trong mắt nhanh chóng biến mất.