[Bjyx] Minh Hôn Ám Luyến

Chương 3: Chương 3




Mẹ Vương bận rộn ở phòng bếp, cha Vương ở bên cạnh trợ giúp, mặc cho Tiêu Chiến nói thế nào cũng không chịu để anh phụ.

Vương Nhất Bác kéo tay anh, dẫn đến phòng khách: "Cứ để mẹ làm đi, đã có ba rồi."
Hắn hiểu rõ mẹ hắn nhất, bà rất tự hào với tài nấu nướng của mình, gặp được Tiêu Chiến nhất định phải trổ tài khoe khoang một phen.

Tiêu Chiến đứng trong bếp ngược lại cản trở màn thể hiện của bà.

Tiêu Chiến còn chút lo lắng, ngẩng đầu nhìn về phía phòng bếp, thấy hai người cúi đầu hình như đang xử lý cá.

Từng trận nói cười vang lên khiến Tiêu Chiến cũng không nhịn được mỉm cười theo: "Ba mẹ tình cảm thật tốt."
"Vậy sao?" Vương Nhất Bác thấy anh cười cũng theo tầm mắt nhìn về phía hai người trong phòng bếp, có lẽ do sống cùng nhau đã lâu, hắn ngược lại không cảm thấy chuyện này quá hiếm lạ: "Hai người họ cứ như lão nhi đồng ấy, cứ thích cùng nhau náo loạn một chỗ."
Tiêu Chiến không tiếp lời, cúi đầu nhìn tin tức trên điện thoại.

Tổ công tác đang thảo luận về phương án thiết kế, ngươi một câu ta một câu, không biết làm sao lại nói đến chuyện lập gia đình.

Có người hỏi anh vì sao không tham gia trò chuyện, có phải đang liều mạng làm việc rồi không?
Lúc này, anh mới nhớ mình vẫn chưa nói chuyện kết hôn của bản thân cho bạn bè và đồng nghiệp.

Vậy nên, trong mắt người khác, anh vẫn còn là một thanh niên độc thân cô đơn.

Vương Nhất Bác chuyển kênh, màn hình từ Hải Miên Bảo Bảo chuyển sang cuộc đua motor: "Mẹ, xào thức ăn nhớ mở máy hút mùi".

Có mùi khói bốc lên nghi ngút.

"Biết rồi!" Mẹ Vương đáp lại.

Tiêu Chiến khẽ cong khóe miệng, hai tay gõ chữ như bay: "Tôi đang ăn cơm với gia đình", phía sau còn đính kèm biểu tượng một chú mèo con đang ăn.

Tiếng ồn ào của tivi, tiếng xoong nồi va chạm nhau trong bếp.

Khói lửa nhân gian vẫn thường được nhắc đến có lẽ chính là vậy đi.
Vương Nhất Bác đang hăng say xem trận đấu, lấy khuỷu tay chọc chọc Tiêu Chiến: "Anh nói xem số mấy sẽ thắng?"
"Gì cơ?" Tiêu Chiến có chút ngơ ngác.


Vương Nhất Bác chống cằm chỉ chỉ màn hình: "Số 9, số 16 và số 2, anh nghĩ ai sẽ về nhất?"
Tiêu Chiến nào đâu hiểu mấy trận đấu kiểu này, anh thuận miệng nói: "Số 16."
Vương Nhất Bác bật cười: "Em cảm thấy là số 9.

Đánh cược không?"
Khát vọng thắng thua của đàn ông bị khơi dậy, Tiêu Chiến cũng bỏ điện thoại sang một bên, cùng hắn xem trận đấu: "Cược thế nào?"
"Nếu anh thắng, em hứa với anh một điều kiện.

Nếu em thắng, anh cũng phải đáp ứng em một chuyện." Vương Nhất Bác nhìn số 9 vượt lên ngay khúc cua, cảm thấy chiến thắng đã nắm chắc trong tay.

"Được, một lời đã định."
Đặt cược xong, cả hai đều trở nên nghiêm túc, nhất là Tiêu Chiến, đây là lần đầu tiên anh xem một cuộc đua chăm chú như vậy.

Sự phấn khích trước những điều mới lạ khiến anh không thể rời mắt.

Tiêu Chiến nhận ra sự kích thích của môn đua xe.

Anh nhìn những chiếc motor đầy màu sắc bay vút qua camera, khoảnh khắc các tay đua áp sát xe xuống mặt đường ở khúc cua, anh cảm thấy tim mình cũng muốn bay theo ra ngoài.

Ở vòng đua cuối cùng, tay đua số 16 vượt lên nhanh hơn tay đua số 9.

Hai tuyển thủ làm một động tác khích lệ lẫn nhau.

Cuộc tranh tài kết thúc.

Nhìn thấy tay đua mình chọn không đạt được vị trí thứ nhất, Vương Nhất Bác thua nhưng cũng không tức giận, ngược lại còn cười khen Tiêu Chiến: "Mắt nhìn không tệ."
"Còn phải nói." Tiêu Chiến có chút đắc ý nho nhỏ, trong lòng âm thầm bổ sung một câu: Nhìn trúng rồi thích em cũng nhờ vậy đấy.

Vương Nhất Bác đương nhiên không biết anh đang nghĩ gì.

Hắn chỉ cảm thấy nụ cười của Tiêu Chiến hôm nay đặc biệt thoải mái, khiến bản thân cũng thả lỏng không ít.
Ba Vương bảo thời gian không còn sớm, mau đến ăn cơm.

Mẹ Vương cũng không nấu quá nhiều, sáu món mặn một món canh bày lên bàn xem ra cũng thật phong phú.


"Hai đứa bình thường làm việc vất vả, có lẽ hiếm khi ngồi xuống ăn một bữa cơm đúng nghĩa thế này, nhưng mà mẹ nhớ Chiến Chiến biết nấu ăn đúng không?" Mẹ Vương đang múc cho ba Vương một bát canh sườn heo.

Tiêu Chiến gật đầu: "Biết ạ, nhưng có lúc công việc quá bận rộn sẽ lười nấu."
Anh nói có chút ngượng ngùng, quả thật lúc bận rộn bản thân không thể nào nấu cơm, hẳn khi nãy nhìn nhà bếp mẹ Vương cũng đã phát hiện ra.

"Dù sao vẫn tốt hơn con.

Con ngay cả cơm còn không biết nấu." Vương Nhất Bác gắp một miếng cá bỏ vào bát mẹ Vương, ra hiệu bà đừng nói nữa.

Mẹ Vương cũng cảm thấy mình quan tâm hơi quá, vội vàng bổ sung thêm: "Vẫn nên chú ý sức khỏe nhiều một chút.

Hai đứa đều làm công việc thiết kế, soạn nhạc, không có thời gian làm việc cố định, thời gian nghỉ ngơi không theo quy luật, rất dễ ảnh hưởng sức khỏe.

Nhất là Chiến Chiến, lần này mẹ thấy sắc mặt con kém hơn so với lần gặp trước."
"Khoảng thời gian này, phòng làm việc đang tiếp nhận một dự án hợp tác với nước ngoài, quả thật có thức đêm nhiều một chút." Tiêu Chiến mỉm cười, vẫn đang băn khoăn không lẽ quầng thâm dưới mắt rõ ràng như vậy sao?
Sau khi ăn xong, dĩ nhiên là Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đi rửa chén.

Thực ra là Vương Nhất Bác rửa, Tiêu Chiến xếp chén bát vào tủ.

Tiêu Chiến nhân cơ hội cúi đầu lau bát hỏi hắn: "Sắp tới có kế hoạch công việc gì không?"
Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút: "Có, vừa mới trở về có lẽ sẽ hơi bận, vài hôm nữa phải đi công tác.

Anh thì sao?
Tiêu Chiến đặt chiếc bát cuối cùng vào tủ, lau tay: "Có lẽ cũng phải đi công tác, vẫn chưa quyết định."
"Anh..." Vương Nhất Bác vừa định hỏi gì đó, điện thoại trong túi Tiêu Chiến vang lên.

Hắn nhìn Tiêu Chiến ra phòng ngoài nghe điện thoại, lời muốn hỏi cũng đành nuốt ngược vào trong.

Cửa sổ phòng bếp mở ra một khe hở nhỏ, gió lạnh theo đó lùa vào, ngón tay vừa rửa bát của Vương Nhất Bác có chút đau nhói.

Hắn dọn xong đồ, chuẩn bị ra khỏi bếp.


Tiêu Chiến hình như đã gọi điện xong, từ khe cửa ló đầu vào gọi hắn: "Nhất Bác."
"Hửm?" Vương Nhất Bác nhướng mày.

Tiêu Chiến giơ chiếc điện thoại di dộng trong tay, có chút ngại ngùng cười cười: "Đồng nghiệp của anh nói buổi tối muốn ra ngoài dùng bữa, có cả sếp nên không tiện từ chối cho lắm......"
Vương Nhất Bác biết những bữa cơm công việc không thể nào tránh khỏi, huống chi ở nhà cũng không có việc bận: "Không sao, anh cứ đi đi, buổi tối em sẽ đưa ba mẹ đi trung tâm mua sắm gần đây rồi về khách sạn." Đang nói, mu bàn tay lại bắt đầu nhói đau, hắn vô thức dùng lòng bàn tay còn lại khẽ xoa nó.

Tiêu Chiến dường như cũng phát hiện ra tay hắn không ổn, liếc nhìn cửa sổ không đóng chặt liền hiểu rõ.

Anh xoay người lấy kem dưỡng da tay từ trong túi treo ngoài hành lang, đưa cho Vương Nhất Bác: "Bôi một chút đi, nếu không bị nứt da sẽ rất khó chịu."
Vương Nhất Bác ngạc nhiên, một người đàn ông như anh lại có kem dưỡng kiểu này, nhưng vẫn nhận lấy, mở nắp ra thoang thoảng mùi thơm của hoa dành dành.

Hắn bôi lên tay một ít, đột nhiên nghĩ đến gì đó lại hỏi Tiêu Chiến: "Buổi tối có uống rượu không? Có cần em lái xe đến đón không?"
Tiêu Chiến lắc đầu: "Không cần, cũng không biết tiệc đến mấy giờ, anh gọi tài xế lái thay đến là được."
Vương Nhất Bác khựng lại một chút mới nói: "Được."
====//====
Cả kì nghỉ Tết không gặp nhau, Tiêu Chiến cảm thấy dường như những đồng nghiệp đã béo lên một chút, anh mỉm cười nói đùa với họ hình như mọi người đầy đặn thêm thì phải.

Không ngoài dự đoán, anh gặp phải sự kháng nghị của cả nhóm.

Nguyễn Anh Kiệt ngồi bên cạnh vừa uống rượu, vừa trêu chọc anh ăn mãi không béo mới là lãng phí đồ ăn đấy.

Mọi người đều nhất trí đồng tình.

Sếp ngồi một lúc rồi đi sang phòng riêng bên cạnh, mọi người hiển nhiên cũng thoải mái hơn, mấy câu chuyện đùa cũng dần bớt phần nghiêm túc.

"Thầy Tiêu lần này về nhà không bị bố mẹ giục cưới sao? Dáng dấp đẹp trai như vậy, ngày nào cũng bị các cô phòng thiết kế bên cạnh mong nhớ, không biết ai sẽ có được diễm phúc này nữa." Chị Lâm vừa nói, tầm mắt vừa quét qua lại giữa anh và Nguyễn Anh Kiệt, dáng vẻ đang chờ xem kịch vui.

Cả phòng thiết kế đều biết nhà thiết kế Nguyễn và Tiêu Chiến là bạn thời đại học, sau này lại thành cộng sự, ngày thường lúc làm việc cũng có một số ý tưởng không hẹn mà trùng khớp nhau, có thể nói là thần giao cách cảm.

Đặc biệt là khi Tiêu Chiến say rượu trong một bữa tiệc tối, Nguyễn Anh Kiệt đã cõng anh về nhà.

Tin đồn lan truyền trong phòng thiết kế về hai người họ càng trở nên náo nhiệt hơn......!
Tiêu Chiến khẽ cong khóe miệng: "Tôi không gấp, nhân lúc vẫn còn trẻ, cống hiến cả thanh xuân cho sự nghiệp."
"Đừng mà ~" Mọi người đều thở dài, trêu đùa nhưng cũng có chừng mực, không ai truy hỏi thêm nữa.

Mọi người trong phòng ăn uống vui vẻ, đến gần 10 giờ, sếp ở phòng bên cạnh sang nói nhà còn vợ đang chờ, muốn về trước.

Lúc này tất cả mới nhận ra thời gian không còn sớm, cũng nhanh chóng thu dọn chuẩn bị ra về.

Chị Lâm nhìn tin nhắn điện thoại bị oanh tạc mới vỗ trán: "Aiya, quên mất ở nhà còn con gái bảo bối đang chờ tôi kể chuyện trước khi ngủ." Người vừa nãy còn trêu chọc Tiêu Chiến bây giờ còn gấp hơn bất kì ai, khiến anh không nhịn được cười.


"Thấy không? Kết hôn sớm thì có gì tốt.

Chị Lâm không phải bây giờ bị gia đình và trẻ nhỏ quản rồi sao? Em còn muốn tự do thêm vài năm."
Chị Lâm liếc anh một cái: "Thôi đi, chị không nói đùa với em.

Nếu thấy thích hợp thì phải sớm quyết định một chút, đừng để cuối cùng mất cả chì lẫn chài." Vừa nói tầm mắt lơ đãng liếc nhìn Nguyễn Anh Kiệt đang thu dọn đồ đạc.

"Được rồi, chị mau về đi, đi đường cẩn thận." Tiêu Chiến cười bất lực, vỗ bả vai đem người tiễn ra khỏi phòng ăn.
Nhà hàng nằm ở góc tầng 4 của trung tâm thương mại, vẫn còn vài cô gái vào nhà vệ sinh chưa ra, Tiêu Chiến và Nguyễn Anh Kiệt ra trước tính tiền.

Hai người bị những chiếc móc khóa ở cửa thang máy thu hút.

Nguyễn Anh Kiệt nói muốn mua một cái về cho em gái, hỏi anh có thể giúp hắn chọn không.

"Mua Doraemon sao? Mấy bé gái sẽ thích cái này nhỉ." Nguyễn Anh Kiệt nhìn đống đồ trang trí đến hoa mắt, vội cầu cứu Tiêu Chiến.

"Mua cái này đi, Người Nhện, bao đẹp trai." Tiêu Chiến cầm lên móc chìa khóa màu đỏ, lắc lắc trước mặt, làm động tác bắn tơ có chút vụng về buồn cười.

Hai người cười to.

Đây là những gì Vương Nhất Bác nhìn thấy khi vừa cùng ba mẹ rời khỏi cửa hàng trang sức.

Tiêu Chiến và một người đàn ông đứng cạnh nhau trước quầy hàng cười nghiêng ngả, trong tay không biết đang cầm thứ gì.

Mẹ Vương cũng nhìn thấy Tiêu Chiến.

"Đó có phải là Chiến Chiến không?" Bà kéo tay áo của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác không lên tiếng, hắn nhìn xung quanh Tiêu Chiến, dường như không tìm thấy ai khác đi cùng họ.

Không phải nói...là đồng nghiệp đi ăn chung sao?
Có nên gọi người hỏi một chút không......!
Não còn đang đấu tranh nhưng miệng đã thành thật hơn rất nhiều.

"Chiến Chiến." Giọng của Vương Nhất Bác không lớn không nhỏ, vừa đủ để Tiêu Chiến nghe thấy.

Tiêu Chiến nghe tiếng gọi quay đầu lại, nhìn thấy một nhà ba người ở phía sau đang đứng cách mình không xa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.