Tuyết rơi và những chiếc khăn thêu huy hiệu các nhà treo trên cửa sổ vỡ như những tảng băng khi Harry vô tình liếc thấy. Bông tuyết thuần khiết làm cậu nhớ về Draco. Thật là một ý nghĩ kỳ quặc, tại sao cái gì đó thuần khiết lại nhắc cậu về Draco nhỉ, chỉ một vài tháng trước, Draco Malfoy sẽ không bao giờ có liên quan đến cái gì tinh khiết.
Hai người luôn đi cùng nhau trước con mắt của học sinh 4 Nhà, và bắt đầu trở thành bạn. Vẫn còn một số giáo viên bị sốc khi nhìn thấy hai người nói chuyện lịch sự với nhau. Ron cũng không ngoại lệ. Harry thích sự trẻ con của Ron, cậu ấy là bạn thân nhất của Harry nhưng đôi khi Harry muốn Ron trưởng thành hơn. Hermione đã chấp nhận rằng Draco không phải lúc nào cũng ác độc, dù Harry không nói với cô về cái chết của Narcissa, nhưng cậu cảm thấy cô có thể thông cảm. Harry tự hỏi liệu cô có chấp nhận việc cậu là “đứa bé sống trong tủ quần áo” hay không. Đời cậu thật lắm rắc rối và đau khổ. Cậu sẽ ở lại trong tủ quần áo, cho đến khi kết thúc việc học ở trường.
“Harry, đi ăn tối không?”
Harry gật đầu và đi xuống đại sảnh.
Cậu ngồi bên cạnh Hermione và thấy cô nàng đang đỏ mặt đầy phấn khích.
“Harry, nghe tin gì chưa?”
Cậu lắc đầu.
“Sẽ có một buổi Dạ tiệc Khiêu vũ (*) được tổ chức lần nữa.”
Ron cười toe toét và nói, “Có lẽ chúng ta sẽ có khoảng thời gian tốt đẹp hơn ở lần này. Lần trước chúng ta còn quá trẻ để thưởng thức buổi Dạ tiệc đúng cách.”