Blackmoore

Chương 15



Sau khi Alice đi khỏi, tôi nhìn đồng hồ, đợi thêm mười phút nữa. Sau đó, cầm theo một ngọn nến, tôi mở cửa lẻn ra hành lang.

Tôi đã rất hy vọng Alice có thể giúp mình, nhưng hóa ra không có cô ấy tôi vẫn có thể chuồn ra ngoài mà không bị ai phát hiện. Tôi lần xuống tầng bằng một cầu thang phụ dành cho người hầu. Tôi mặc một chiếc áo choàng, không ai nhìn thấy tôi cả. Vì hiển nhiên những cánh cửa ra vào đều đã khóa kín, tôi chỉ có thể tìm mở cửa sổ mà thôi. Cửa sổ đóng vai trò rất quan trọng trong những kiểu lẩn lút như này.  

Song, điều duy nhất tôi không thể lường trước được là bên dưới cửa sổ có trồng mấy bụi hoa hồng. Một chiếc gai đã cào xước vào tay khi tôi nhảy xuống từ bậu cửa.

Khẽ lắc lắc bàn tay bị đau, tôi rón rén vòng qua góc nhà và đối diện với mặt biển mênh mông. Hít một hơi thật sâu, tôi nhắm mắt lại, cảm nhận âm thanh của biển và cái giá lạnh của không khí thẩm thấu vào lòng.

Sau một lúc, tôi thấy như nỗi bất an ngự trị bấy lâu dường như đã chịu dứt khỏi lòng tôi để hòa vào biển lớn.

Ngôi biệt thự nằm chênh vênh trên một vách đá nhô ra từ biển. Nhưng đoan chắc phải có lối thông nào đó dẫn xuống phía dưới. Tôi rất biết ơn ánh trăng đêm nay – một đêm vài ngày sau rằm – đã soi lối giúp tôi.

Khi nhìn thấy con đường đá dốc đứng bên rìa vách núi, tôi không chùn chân lấy một giây phút nào. Đó chính là phiêu lưu – là cất bước nhảy cao rồi phấn khích chạm đất. Là thứ lòng tôi cần nhất trong một đêm não nề thất vọng với những giấc mơ bị kìm hãm như đêm nay.

Khi chạm chân đến bờ cát, tôi đã leo xuống cả thảy hai trăm bảy mươi sáu bậc đá. Hai cẳng chân hơi run run, tôi phải mất vài phút lấy hơi mới đưa mắt đánh giá khung cảnh phía trước. 

Ánh trăng dát lên mặt biển một lớp bạc lấp lánh. Làn gió lạnh lướt qua khiến tôi quấn chặt hơn chiếc áo choàng trên người. Tôi xoay nhìn chung quanh, thấy những ngọn nến leo lét hắt ra từ vịnh Robin Hood chỉ cách chừng một dặm, và lấy làm khó hiểu rốt cuộc Alice sợ gì việc dạo biển ban đêm và vì sao cô ấy nghĩ rằng cả tôi cũng không nên đi lại ngoài này. Tôi tiến lại gần và cúi xuống chạm tay vào mặt nước. Nước lạnh tê tái, sủi bọt sùng sục và uốn lượn ngoằn nghèo trên bãi cát. Tôi thọc tay xuống mặt cát ẩm vốc lên một nắm vỏ sò. Đoạn tôi khép ngón tay lại, thò xuống nước nhúng tới nhúng lui để rửa trôi hết cát. Sau một lúc, tay tôi gần như bị đông cứng, tôi đứng dậy, nhét đám vỏ sò vào túi áo, đồng thời chà chà hai tay cho bớt lạnh. 

Tôi ngẩng lên ngắm trăng, sao và đại dương trải dài bất tận. Chính dòng nước này sẽ đưa tôi đến với Ấn Độ xa xôi. Đưa tôi đi xa khỏi những muộn phiền nơi đây. Nếu không vì giao ước ấy, tôi sẽ…

Một tiếng nước rào rạt bỗng lọt vào tai. Tôi vô thức tiến lên phía trước, rồi lập tức thụt lùi cảnh giác. Có thứ gì đó ở dưới nước. Ngay trước mặt tôi. Đúng hơn là, đang tiến về phía tôi. Hẳn phải là thứ gì đó khá lớn mới tạo ra được âm thanh ấy. Mà một chú cá bình thường thì không lớn như vậy. Đầu óc tôi ra sức chạy đua hòng tìm một lời giải thích hợp lý. Cá heo ư? Hay cá mập? Hay chăng là một thứ khác nữa? 

Chợt nhớ tới nỗi e sợ của Alice, tôi tự hỏi, trong một khoảnh khoắc, liệu rằng mình đã nghĩ sai cho cô? Có lẽ dưới làn nước lạnh ấy thực sự ẩn chứa mối nguy hiểm rập rình. Có lẽ nơi đây thực sự tồn tại điều đáng kinh sợ.

Và có lẽ…

Thứ đó đã thôi không tạo ra tiếng nước rào rạt nữa, mà nhô lên lừng lững dưới ánh trăng.

Hồn ma Linger.

Trái tim nện thình thịch trong khoang ngực. Cái bóng nhợt nhạt đang tiến dần về phía tôi.

Tôi lùi lại một bước, rồi hai bước, khi tiếng hét thất thanh đã chực đến cổ họng thì bỗng một ý nghĩ kỳ quái lướt qua đầu. 

Đứng lại, chằm chằm dán mắt vào bóng hình dưới ánh trăng, tôi cất giọng run rẩy:

- Xin chào. – Tôi cảm thấy mình cực kỳ ngu xuẩn, không biết cách nào khác hơn để gọi cái người rõ ràng là đàn ông nửa chìm dưới nước này.

Bóng ma – người đàn ông – dừng lại và đăm đăm nhìn về phía tôi.

- Kate? Em đấy à?

Tôi há hốc mồm:

- Anh Henry?

- Ừ.

Nói đoạn, anh liền tiếp tục bước lên trong khi tôi lắp bắp hỏi:

- À… anh có… ờ… mặc đồ không?

Sau một thoáng khựng lại, tiếng đáp “Không” kèm với ý cười bật ra từ miệng anh.

Tôi nóng mặt, vội xoay lưng lại và hét lên:

- Em cần nói chuyện với anh. Anh có thể… lên đây không? Mặc đồ vào đã nha.”

Rồi tôi đứng im chờ đợi, má nóng ran khi một tiếng khúc khích khe khẽ nữa truyền vào tai.

Sau đó tôi nghe thấy một tiếng nước rào tung tóe, tưởng tượng anh đang bước lên bờ.

Hoặc, đúng hơn là, tôi đang cố không tưởng tượng ra cảnh anh bước đi trần như nhộng trên cát. Một giây thời gian vào lúc ấy kéo dài lê thê đến nỗi tôi tưởng như mình sắp chết vì ngượng. Tôi bắt đầu hoảng loạn và cảm thấy dao động trước kế hoạch của mình.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến đến từ phía sau, rồi giọng Henry cất lên:

- Em có thể quay lại rồi.

Tôi xoay lại, hoàn toàn không chuẩn bị cho cảnh tượng hiện ra trước mắt. Cằm rơi đánh ‘độp’ trước khi tôi kịp giữ lại. Henry đã mặc vào một chiếc quần ống túm – đai thấp buộc quanh hông – và hết. Ánh trăng mờ ảo soi lên khuôn ngực và đôi vai trần, những giọt nước vẫn còn dính lấp lánh trên da. Làn da anh mịn màng và săn chắc hơn tôi từng tưởng tượng. Những thớ cơ cuồn cuộn nổi lên, gọn gàng rắn rỏi, và còn nữa, anh đứng đó mà không có lấy một tia bối rối hay ngại ngùng nào, phong thái tự nhiên nom hệt như một vị thần Hy Lạp vậy.

- Em muốn nói gì? – Anh hỏi, luồn tay giũ giũ mái tóc ướt.

Tôi cố bắt cằm mình khép lại, khó khăn nuốt nước miếng. Mọi lí trí trôi tuột ra khỏi đầu, còn ánh mắt thì không tào nào lơi khỏi bờ vai ấy, khuôn ngực ấy, và… 

- Kate?

Tôi kéo tầm mắt lên gương mặt anh, nhưng tình hình vẫn chẳng khá khẩm gì hơn với đôi mắt đen láy như màn nhung đêm và đôi môi…

- Anh không có… cái áo nào à? – Tôi nhìn xói vào cái bọc màu trắng trên tay anh. – Phải nó không? Anh nên mặt vào đi. – Tôi nói nhanh, giọng run run.

Henry bật cười, tiếng cười khe khẽ quyến rũ:

- Sao vậy? Em thấy bối rối à?

Anh trưng lên nụ cười xấu xa. Mặt tôi nóng bừng như có lửa đốt.

- Không phải. Chỉ là sợ anh lạnh thôi. Anh không thấy lạnh à? – Tôi vẫn đang nói rất nhanh, hoàn toàn không kiểm soát được tốc độ.

- Đừng lo. – Anh nói, vẫn không chịu mặc áo vào. Và còn chống tay lên hông, một hành động chỉ càng khiến tôi tập trung vào độ thấp của chiếc quần anh đang mặc. – Em làm gì ngoài đây? – Anh hỏi.

Tôi cưỡng chế sự chú ý của mình lên mặt anh, thầm mắng bản thân vì đã trở nên quẫn trí nhường ấy. – Em đang tìm một vò sò. Cho Oliver. Nhưng em rất vui được gặp anh ngoài này vì có chuyện muốn nói với anh. Chỉ hai chúng ta.

Anh chau mày thắc mắc: 

- Gì vậy?

- Em cần anh.

Vừa nói xong, tôi giật bắn người nhận ra mình đã hớ cả một đoạn xa lắc với để ngỏ một câu nói có thể hiểu theo đủ kiểu. Dường như Henry cũng nghĩ y như vậy vì cử chỉ ngẩng phắt đầu của anh.

Tôi quýnh quáng điền khuyết:

- Đúng hơn là, em cần sự giúp đỡ của anh.

Anh ấy khoanh hai tay trước ngực, nhưng hành động ấy lại càng khiến tình trạng của tôi thêm tệ hại hơn, khi phải nhìn vào những thớ thịt căng phồng trên cánh tay anh. Tôi thực sự cần phải ngừng ngay sự chú ý của mình vào cơ bắp của anh.

- Có ai biết em ở ngoài đây không? – Anh hỏi.

Tôi lắc đầu:

- Em lén chuồn ra. – Mong đợi từ anh một nụ cười tán thưởng. Nhưng không, nếu có, chỉ là vẻ đăm chiêu trịnh trọng mà thôi.

Henry lắc đầu, thở ra một hơi nặng nề. Đoạn luồn tay vào tóc, giũ những giọt nước còn đọng lại. Những tưởng sắp phải đón nhận một bài giáo huấn về hành vi lẩn lút thì Henry đột ngột hỏi:

- Thế còn Brandon? 

Tôi bối rối nhìn anh bối rối. Không tài nào cắt nghĩa nổi giọng điệu châm biếm, cáu cẳn ấy. Không, còn hơn cả cáu cẳn. Nó là sự phẫn nộ.  

- Brandon thì sao?

- Anh ta có biết không?

Lần này tôi lại càng bối rối tợn hơn, lắc đầu nguầy nguậy:

- Em không biết anh đang nói gì.

Anh tiến gần lại, gần đến mức tôi có thể cảm nhận được mùi biển mằn mặn trên người anh. Trái tim tôi đập rộn lên. Ánh trăng đã quá ưu ái với Henry, ban cho anh cả màn đêm, ánh bạc, bóng tối và sức mạnh.

- Em đã nói với anh ta điều mà em nói với anh cả trăm lần chưa? – Giọng anh trầm thấp, như lẫn chứa một tia gì đó - là giận dữ chăng? Hay một cảm xúc khác? – Em đã nói cho anh ta biết quan điểm của mình về hôn nhân chưa? Hả?

Tôi chớp chớp mắt kinh ngạc, run rẩy lựa lời và bàng hoàng phát hiện ra mình hoàn toàn chết điếng. Cơn xúc động mạnh mẽ của Henry tuôn ào tựa sóng triều, đập mạnh vào tôi. Tôi giật lùi lại.

- Em thấy không cần thiết phải nói với anh ta. – Thực ra chủ yếu là vì tôi cảm thấy những lời ấy quá ư tự phụ.

- Vì sao?

Tôi vân vê tay, lúng túng đáp:

- Vì em có phát tín hiệu nào cổ vũ anh ta theo đuổi mình đâu.

Anh siết chặt quai hàm, rồi lắc lắc đầu, đôi mắt đen thẫm lóe lên tia oán trách:

- Đàn ông chẳng cần em phải phát tín hiệu mới đánh mất trái tim mình. 

Nhịp tim tôi nện thình thịch từng tiếng. Tôi hít vào một hơi run rẩy. Cảm thấy mọi chuyện đang trệch hướng.

- Em không ra đây để nói về Brandon. Liệu chúng ta có thể không tiếp tục chủ đề đó không?

Anh ấy bặm môi lại và nhìn lảng sang hướng khác.

Tôi gắng gượng nở nụ cười, cố làm dịu không khí căng thẳng:

- Vậy là… anh thích đi bơi. Một mình. Lúc nửa đêm – Tôi không khỏi cau mày khi đưa mắt nhìn những cơn sóng vồ vập phía sau anh. – Nom nguy hiểm quá. Anh thường xuyên đi bơi như vầy lúc ở đây sao?

Khóe môi anh khẽ nhếch lên một nụ cười nửa miệng.

- Không hẳn vậy. – Anh giũ chiếc áo vẫn cầm trên tay ra, rồi tròng vào đầu. Tôi không dám nhìn những bó cơ của anh chuyển động như thế nào. Chí ít thì, tôi đã cố không đưa mắt nhìn.

- Thế tối nay có nguyên do gì đặc biệt à?

Lại thêm một cái nhếch cười nữa.

- Anh chỉ thấy cần làm việc gì đó liều lĩnh. Thế thôi.

Có một bức tường ngăn cách giữa chúng tôi. Ấy là những bí mật chúng tôi đang cố che giấu đối phương. Tôi thấy có lỗi và Henry cũng thế, cho nên tôi chẳng biết phải dùng lời nào để đáp lại câu đáp lấp lửng của anh. Và khi xét đến sự căng thẳng đang bao trùm này, tôi tự hỏi kế hoạch của mình có được trôi chảy như tưởng tượng chăng?

- Thế, tiểu thư Kate. Em cần gì ở anh nào? – Ngữ điệu của anh đã dịu hơn, thấp thoáng vẻ bông đùa. Có lẽ cơn giận của anh đã trôi qua – hoặc chí ít cũng đã bị giấu đi – và người bạn Henry của tôi đã trở lại.

Tôi lập tức níu ngay niềm hy vọng vừa hiện ra trước khi đánh mất dũng khí:

- Em cần anh cầu hôn em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.