Năm đầu tiên sau khi kết hôn, tam tiểu thư Tiêu gia sinh ra Trầm Bình Ngộ, sau khi được hai tuổi thì gửi vào nhà Trầm gia, sau đó tam tiểu thư có thai và sinh ra Uyển Nhi.
Nghe nói Trầm gia còn vì muốn phá bỏ truyền thống chỉ có một con mà định chuyển đến kinh đô, hoàng đế rất vui mừng, muốn chọn nơi ở cho họ, ai ngờ Uyển Nhi sinh ra chưa được bao lâu, Đại Chu chinh chiến thất bại, trượng phu tam tiểu thư Tiêu gia mất mạng nơi chiến trường. Trầm gia thấy vậy mới từ bỏ ý định này, cho đến giờ cũng không có ai vào triều làm quan.
Bây giờ nhìn xem, quả thực không hổ danh là Trầm gia, danh tiếng vang dội, ngay cả Đông Đông cũng sợ thành ra như vậy, có thể thấy được người huynh trưởng này đã cho trở thành cái bóng tâm lí trong lòng Đông Đông.
Đông Đông quả thực có cái bóng tâm lý đối với ba từ Trầm Bình Ngộ. Người này hay để ý đến tệ quan liêu, nhưng Tiêu gia toàn 'đại boss', trong đó tinh tế nhất chính là tam tiểu thư thích ngâm thơ. Tuy nhiên, ngay cả khi nàng ấy ở trong những năm tháng tuổi trẻ, cũng không hẳn là một tiểu thư xinh đẹp thông minh, nàng ấy cũng từng dùng roi quất người đàn ông nhẫn tâm lén lút trốn Tiêu gia vào kĩ viện. Đông Đông mặc dù thông minh, có thể so với những đứa trẻ cùng tuổi ở lớp vỡ lòng, nhưng cậu ấy thích học võ hơn, sau này đương nhiên sẽ thiên về võ thuật hơn. Như vậy cũng có nghĩa là sẽ không học văn học nữa. Tuy nhiên, Trầm Bình Ngộ thì ngược lại, chịu ảnh hưởng của Trầm gia, cậu bé rất hâm mộ văn học, hơn nữa cha cậu bé mất mạng nơi chiến trường, thúc thúc Tiêu Hoàn Khải lại bị tàn tật không thể đi nên cậu bé càng không muốn Đông Đông đi vào nơi ấy vậy nên mới khắt khe với việc học tập của Đông Đông như vậy. May mắn thay, Trầm Bình Ngộ hiếm khi về nhà, lúc về cũng chỉ ở đó hơn một tháng nên Đông Đông đã cố gắng chịu đựng được điều đó. Nhưng mỗi lần đến khoảng thời gian này, đều là lúc cậu bé đau khổ nhất. Bởi vì không ai trong gia đình đứng về phía cậu cả! A ngoại trừ tiểu thúc thúc Tiêu Hoài Đình! Tuy nhiên, thúc thúc cũng không có nhiều quyền phát biểu trong gia đình, nếu không muốn nói là gần như bằng không.
Nghĩ đến đây, khi Đông Đông đi theo Trầm Bình Ngộ và ngồi xuống bên cạnh Tiêu phu nhân trong sân chính, cậu bé thở dài thườn thượt, không được ăn thêm miếng thịt giòn thật là buồn!
Tiêu phu nhân vốn vô cùng nghiêm túc nhưng khi có cháu trai khác trở về lại dịu dàng hơn bình thường rất nhiều, bà không ngừng nhìn đứa trẻ này, nhưng đồng thời cũng không bỏ qua những đứa trẻ khác, nhìn Đông Đoong như vậy cũng có chút đau lòng: " Có chuyện gì vậy? Huynh trưởng về mà cháu không vui sao?"
Đông Đông cố gắng hết sức để nở một nụ cười, cậu bé ngoan ngoãn đến mức khiến người ta phải xót xa: "Con rất vui, A Xu tỷ làm món thịt nhỏ giòn, con vẫn muốn ăn ~"
Tiêu phu nhân sững sờ: "Vậy thì ta sẽ bảo A Xu đề lại cho con..."
Trầm Bình Ngộ không đồng ý nói: “Tại sao lại để ý khẩu vị đến như vậy?” Cậu bé hơi ngừng một chút, lại nói tiếp : “Nhưng mà nãi nãi, nãi nãi có thể ăn nhiều một chút, đây là chuyện tốt, nãi nãi trông không được khỏe như trước kia.”
Đang nói chuyện, một tỳ nữ bưng thức ăn đã chuẩn bị lên tới, mỗi món ăn không nhiều, nhưng rất đáng kinh ngạc, bữa ắn khá giống với tiêu chuẩn yến tiệc, không ngờ trong món ăn có một phần nhỏ mới lạ, vừa nhìn đã khiến người ta khẩu vị lập tức trở nên kích thích. Cậu bé cười nói: "Những món ăn này rất tốt."
Bởi vì tin tức về sự trở lại của Trầm Bình Ngộ đã được gửi đi từ trước, Tiêu gia biết rằng cậu bé sẽ về đây hôm nay, vì vậy bữa tối đã được chuẩn bị trước, các món ăn tất nhiên phải là rất ngon.
Tiêu phu nhân buồn cười, nhưng sắc mặt vẫn rất nghiêm túc, cũng không có nói cho hắn biết, rất nhiều món ăn này đều là A Xu dạy cho nhân viên nhà bếp, mà chỉ là gật đầu theo: "Ừ, ừ..."
Tiêu Hoài Ngọc, tam tiểu tư Tiêu gia bước vào, nàng nhìn mẫu thân của mình rồi lại nhìn hai đứa nhóc mím môi cười, nàng không nói gì thêm. Khi nàng cúi đầu xuoosng liền thấy cô con gái nhỏ đang cười thầm.
Lúc này, trong nhà ăn truyền đến một thanh âm trong trẻo: "Bình Ngộ, điều này không đúng, con người không chú ý khẩu vị, vậy chú ý cái gì?"
Đôi mắt cậu bé sáng lên, nhưng giọng nói vẫn dè dặt như mọi khi: "Bình Ngộ gặp qua thúc thúc. Thúc thúc à, Đông Đông là học trò thì phải chú ý đến kiến thức, gần đây Đông Đông đã trở nên tròn trịa hơn hẳn là chưa có chắm chỉ học tập, Đông Đông không nên quá để tâm đến vấn đề ăn uống!”
Tiêu Hoài Đình từ cổng sân đi tới, chân hắn rất dài nên chỉ cần vài bước đã đi tới trước mặt mọi người. Hắn nghe vậy, nụ cười trên môi có chút bất đắc dĩ, lắc đầu nói: “Trong khi đang có điều kiện thì cũng nên hưởng thụ một chút phải không? Nếu không đời còn gọi gì thú vị nữa?"
Các trưởng lão đều nói như vậy, Trầm Bình Ngộ cũng không mù quáng phản bác, cậu bé chỉ gật gật đầu.
Lúc này, một giọng nữ nồng nhiệt khác vang lên: “Lão lục nói đúng, không có đồ ăn ngon, sao có thể gọi là ăn cơm?”
Người đến bước nhanh hơn, trong nháy mắt đã đến, không chỉ đến nơi mà trên tay còn bưng một hộp đồ ăn, cười nói: “Vừa đi ngang qua, tình cờ gặp được nha hoàn của A Xu đến giao đồ ăn nên ta đã mang lên đây luôn. Nào, mọi người thử trước đi, A Xu nói đây là món khai vị, cứ thử trước bữa tối ”.
Nàng mở hộp thức ăn ra, để lộ miếng thịt giòn nhỏ bên trong, một đĩa lớn, vừa mới lấy ra khỏi chảo, lúc này khi nàng mở hộp thức ăn ra, vẫn còn hơi nóng nên miếng thịt giòn nhỏ vẫn rất giòn xếp chồng lên nhau trông như một ngọn đồi.
Đông Đông rất ngạc nhiên: "Thịt giòn nhỏ! A Xu tỷ thật tốt bụng!"
Tiêu phu nhân nhìn cậu bé rồi thở dài: "Vẫn là A Xu khéo tay, tiếc là đứa nhỏ này quá khách sáo, đến ăn tối cùng cũng không tham gia."
Vì giữ phép xã giao nên ngày thường Yến Thu Xu sợ làm phiền bà, ngoại trừ giao đồ ăn, nàng rất ít khi đến đây, bản thân Tiêu phu nhân cũng hối hận không biết lúc đầu ấn tượng mà bà để lại cho cô nương này có phải quá nghiêm túc hay không, nhưng con cái trong nhà đều như vậy, nếu không nghiêm túc thì không thể dạy bảo được, trong lòng bà cũng có nhiều phiền muộn, quả thực là không thể cười ra tiếng được.
“Đúng vậy.” Tiêu Hoài Vũ cười gật đầu, đầu tiên gắp cho mẫu thân một ít, sau đó gắp một ít cho ba đứa nhỏ Đông Đông, Thẩm Bình Ngọc, Uyển Nhi, giục: “Mau ăn đi.”
Lời trưởng lão nói Trầm Bình Ngộ không dám từ chối, cậu bé ngoan ngoãn gật đầu cắn một miếng nhỏ. Trì hoãn một lúc, miếng thịt giòn nhỏ bên ngoài thoạt nhìn đã bớt nóng, nhưng khi cắn mở ra, bên trong lại truyền đến một luồng hơi nóng, anh theo bản năng há miệng muốn thở, nhưng rất nhanh lại phát hiện mình ngậm chặt miệng lại, cau mày.
Tiêu Hoài Ngọc vẫn luôn chú ý đến con trai mình, thấy con trai như vậy, lo lắng nói: "Không thích sao? Nhổ ra là được."
Trầm Bình Ngộ lắc đầu, nhổ ra thật khó coi, nhưng cũng không đến mức đó, cậu bé chậm lại một chút, hơi nóng tiêu tán hết, chỉ còn lại lớp da giòn giòn cùng thịt mềm bên trong cọ xát vào giữa môi và răng hương vị của thịt. Cậu bé rất ít ăn loại đồ ăn này, đồ ăn của Trầm gia rất nhạt vì phải đảm bảo trong miệng sẽ không có mùi lạ, cho nên bây giờ đột nhiên ăn thứ này, có một loại kích thích quá mức.
Nhưng mùi này thực sự rất ngon.